“Nói thì nói”.
Hán Triều “hừ” một tiếng, sau cùng không nén được lửa giận nữa, hắn ta đứng bật dậy, mỉm cười nhìn Thanh Dao: “Tại sao đêm qua tới phòng của hắn, hai cửa đều không đi, còn trèo cửa sổ? Lén lút như thế, chẳng phải vì làm chuyện gì thẹn với lòng sao?”
Hắn ta với nói ra, Thanh Dao lập tức hiểu ngay.
Hóa ra đây mới là mấu chốt của vấn đề! Chẳng trách Hán Triều vừa tới là đã nhắm vào Triệu Bân, nói năng còn giương cung bạt kiếm, lôi cả cô ấy vào, chắc là vì nhìn thấy cảnh kia rồi nghi ngờ hai người đang làm gì đó.
Nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Đây là những gì viết trên mặt Triệu Bân, nửa đêm nửa hôm, có cửa không đi lại trèo cửa sổ, đã vậy trai đơn gái chiếc bên nhau, ai nhìn thấy mà không hoài nghi!
Vở kịch này đặc sắc ghê.
Hai ông già của thành Vong Cổ không khỏi cảm thán, chắp tay hóng chuyện hay, quả nhiên không làm họ thất vọng, có niềm vui bất ngờ thật đây nè!
Còn người già từ hai tòa thành khác đã xanh cả mặt.
Phen này họ đến đây, một là vì đuổi theo tài vật bị đánh cắp, hai là vì Cô Lang, ba là vì cầu hôn, vừa mới nói chuyện với thành chủ Thanh Phong xong đã xảy ra chuyện này?
Có ý gì đây, bảo thiếu thành chủ của chúng ta nhặt đôi giày rách à?
Thần thái đặc sắc nhất phải là Vũ Văn Hạo, ngay trước đó hắn ta còn mừng thầm vì biểu hiện của mình, mà ngay lúc này đây vẻ vui mừng của hắn biến thành phẫn nộ.
Nửa đêm nửa hôm? Trèo cửa sổ? Cô nam quả nữ?
Được lắm! Cái gì cần có, hai người không thiếu nửa điều.
“Dao Nhi”.
Thành chủ Thanh Phong trầm giọng gọi, ngó lơ hết những người khác, chỉ nhìn con gái Thanh Dao của mình, thần thái đã khó coi vô cùng, chuyện này lặng lẽ nói với nhau còn được, thể diện vẫn còn, chứ lôi ra nói trước đám đông thế này, thể diện của ông ta mất hết rồi, còn có chuyện xấu hổ thế này thật à?
“Chỉ là bạn cũ, ngoài ra, không có gì khác”.
Thanh Dao hờ hững đáp, dường như không định giải thích vì cũng không giải thích rõ ràng được.
Cũng trách cô ấy, trèo cửa sổ làm gì chứ.
“Tiền bối minh giám, tuyệt đối trong sạch!”, Triệu Bân ho khan một tiếng.
Trời đất chứng giám, hai người thực sự không có gì.
“Hay cho câu tuyệt đối trong sạch”, Hán Triều cười khẩy: “Nửa đêm nửa hôm trèo cửa sổ, lén lút như thế, nếu không có chuyện gì bất chính, quỷ cũng không tin”.
“Hán Triều!”
Thanh Dao khẽ quát, khí thế lập tức trở nên sắc bén.
Mẹ kiếp, tức quá mà.
Rõ ràng bản thân trong sạch mà bị người ta điên đảo thị phi, đúng là đáng hận.
Ở ngay trong phủ thành chủ mà còn dám nói thế này, nếu để hắn ta ra ngoài truyền bá lung tung thì