Nếu khí thế của Yên Thiên Phong chưa đủ để chấn nhiếp thì câu nói của Thanh Dao tự gắn thêm sức công phá, khiến tất cả mọi người có mặt ở đó nghe được phải đổ dồn ánh mắt sang.
Hai chữ “tướng công” nghe thật chói tai.
Nhìn Thanh Dao xong, đám đông lại nhìn sang Triệu Bân.
“Tướng công” mà Thanh Dao nói đương nhiên để chỉ hắn, hắn muốn chạy đó, mà bị Thanh Dao túm tới trước mặt mình.
Nếu đã thế thì không có vấn đề gì nữa.
Hai vợ chồng nửa đêm nửa hôm ân ân ái ái thì liên quan quái gì đến các ngươi, họ muốn đi qua cửa cũng được, họ muốn trèo cửa sổ cũng xong, người ta thích thế, các ông quản được chắc?
“Ta nói chứ, không thấy ai như cô cả”.
Triệu Bân nghiến răng nghiến lợi, vì bị Thanh Dao túm quá chặt mà xương cốt trên cánh tay hắn kêu răng rắc, có trời mới biết cô nương này đã dùng bao nhiêu sức lực.
Hắn đâu phải người độc thân, hắn có vợ cơ mà.
Chứ còn gì nữa, chị vợ hắn vẫn còn ngồi kia kìa, làm một khán giả trung thành.
“Cầu xin ngươi đấy, giúp ta đi”.
Thanh Dao dùng bí thuật truyền âm, giọng nói cực kỳ chân thành.
Trong sạch hay không không quan trọng, quan trọng là cô ấy đang bị trói buộc về đạo đức, cũng chỉ có thể đi ngược chiều gió, nếu không chuyện này mà đồn ra ngoài thì thể diện của cha cô để đi đâu.
Thế nên, cô ấy cần gấp một tướng công tới cứu vớt cục diện này.
Thật may, bên cạnh có một người, ngươi không đứng ra thì còn ai được.
Tiệc rượu lập tức rơi vào sự im lặng.
Với tư cách là thành chủ, Yên Thiên Phong bỗng dưng có thêm một cậu con rể.
Nhìn phía đối diện, sắc mặt đã từ ngày nắng biến thành nhiều mây âm u rồi.
Cũng phải, một tướng công dễ dùng hơn mọi thứ, người ngoài cũng đâu có tư cách nói gì.
Nhìn Hán Triều, mặt mũi hắn ta đã không còn là mặt mũi nữa rồi.
Chuyện này do hắn ta gợi ra, mục đích là sỉ nhục kẻ khác và trút hết bất mãn trong lòng, phen này thì hay rồi, lôi ra được một tướng công, còn hắn ta nghiễm nhiên biến thành tên hề.
“Nếu đã có con rể, sao không nói sớm”.
Bốn ông già của hai tòa thành đều “hừ” một tiếng, nhìn chằm chằm vào Yên Thiên Phong.
“Nhà ta tìm con rể mà phải đợi chỉ thị từ các ông?”
Yên Thiên Phong cười khẩy, đừng nói gì các ông, đến cả hoàng đế Đại Hạ cũng không có quyền xét hỏi.
“Ông!”
Bốn ông già bị mắng đến mức không nói nên lời.
Bầu không khí bỗng chốc lắng đọng hẳn.
Bốn cao thủ trên đỉnh cảnh giới Huyền Dương và một thành chủ Thanh Phong, khí thế giương cung bạt kiếm.
“Hóa ra là cô gia của nhà thành chủ, thất kính thất kính!”
Ông già ngồi vững như núi Thái Sơn của thành Vong Cổ chắp tay cười cười, phá vỡ cục diện gượng gạo này.
Hóng chuyện cũng phải có mức độ thôi, nếu không ba tòa thành sẽ cùng hùa vào mắng họ.
Lời nói của ông ta đương nhiên nói cho phe đối diện nghe.
Đến bây giờ vẫn chưa hiểu nổi, rốt cuộc các người đang quậy tưng bừng vì điều gì thế? Chuyện nhà của người ta, hình như không đến lượt các ông nhúng tay vào? Còn nữa, các ông lấy đâu ra tự tin thế? Nhìn cho rõ vào, đây là thành Thanh Phong, các ông muốn xuống hoàng tuyền từ chỗ này à?
Nói trắng ra, ông ta đang tìm đường gỡ gạc.
Phải tìm đường gỡ lại cho người của hai tòa thành này.
Đúng thật là, một câu nói đánh thức người mơ ngủ.
Người của hai tòa thành khua chiêng gióng trống như thế, ai cũng có lúc nóng đầu.
Nếu sự việc sáng tỏ rồi, còn cứng đầu ở đó làm gì, định tìm kích thích đấy hả.
“Hiểu nhầm, hiểu nhầm cả thôi”.
Ông già thành Thương Lan lập tức cười ha hả, trở mặt nhanh vô cùng.
“Ít nhiều gì cũng đã mạo phạm, mong thành chủ lượng thứ”.
Ông già thành Xích Dương cũng vội vàng chắp tay, run sợ không cần phải dự báo