Nhóm khách hàng này đúng là không đến mua binh khí, đi vào thì cứ nói liên tục, vui vẻ vô cùng, hơn nữa trong lúc nói chuyện còn cố tình nhìn Triệu Bân một cái, rất có dụng ý.
Thì chính là cái ý đó thôi!
Triệu Bân cũng thản nhiên, hai tay ôm mặt, nhìn trái nhìn phải, nhìn cái này, ngó cái kia.
Ánh mắt ấy giống như đang xem kịch.
Ban ngày ban mặt, rảnh rỗi không có gì làm rồi chạy đến đây nói chuyện, thích làm ông đây khó chịu à?
Còn về Liễu Như Nguyệt thì hắn cũng chỉ cười.
Thiên Tông thì ghê lắm à? Bí tịch cấp Địa đáng sợ lắm sao? Ông đây còn có cả một vị thần trong đầu đấy?
Chờ đi! Chạy không thoát đâu!
Hắn mặc kệ, nhưng có những người thì không chịu ngưng.
Lão Tôn không nghe nổi nữa, mà cũng không biết nên ngăn thế nào.
Mở cửa hàng làm ăn, khách đến đều là thượng đế, không thể đắc tội.
Mãi một canh giờ sau, Triệu Bân mới đứng dậy.
Ông chủ mới mà! Lần đầu đến cửa hàng binh khí thì vẫn phải làm cho ra dáng.
Xong xuôi thì cũng phải tìm việc mà làm.
“Thiếu gia đi nghỉ đi ạ!”
Lão Tôn mỉm cười, đúng là một người ông hiền lành.
Ít nhất ông ấy không vì việc Triệu Bân bị tước chức thiếu chủ mà trở mặt với hắn.
Gia chủ đã nhắc trước, vẫn phải nể mặt, không được quá đáng.
“Ừ”.
Triệu Bân mỉm cười không chút khách khí.
So với việc ngồi làm ông chủ thì tu luyện quan trọng hơn.
“Có bảo bối”.
Giọng nói của Nguyệt Thần bỗng vang lên.
Bảo bối?
Triệu Bân vừa nhấc chân lên lại thu về, ánh mắt lóe sáng.
“Trên đường lớn, tên mập kia”, Nguyệt Thần khẽ nói.
Triệu Bân nhìn sang.
Người qua lại trên phố đông đúc, đúng là có một tên mập thật! Để ngực trần, bụng to bành ra, nhìn như một ông phật Di Lặc.
Gã vừa mới đi từ trong sòng bạc ra ngoài, chắc là thua sạch.
Mặt thì đỏ, cổ thì gân lên, lại còn chửi bới liên tục, nhìn ai gã cũng tức.
Gã cao một mét rưỡi, nhưng khí thế đi đường như ba mét tám.
Gã đó có bảo bối á?
Triệu Bân nhướng mày, đi ra khỏi cửa hàng binh khí, xuyên qua đám người, chặn trước mặt tên mập.
“Ngươi mù à?”
Tên mập há mồm ra chửi.
Gã vừa thua sạch ở sòng bạc, còn đang muốn tìm người trút giận đây.
“Chắc là cái hồ lô nhỏ này”.
Triệu Bân quét một lượt, nhìn vào eo tên mập, thấy một cái hồ lô nhỏ màu vàng tím, to cỡ bàn tay.
Xung quanh hồ lô còn có những đường vân không rõ là gì.
Cả người tên mập ngoài quần áo ra thì cũng chỉ còn cái hồ lô đó thôi.
“Thiếu chủ Triệu gia?”
Tên mập xoa cằm, ban nãy đi hơi vội, lúc này mới nhìn rõ.
Triệu Bân là người nổi tiếng, đêm đó, gã cũng là người đến hóng chuyện.
Triệu Bân và Triệu gia là câu chuyện cười hài nhất thành Vong Cổ.
“Lão ca, cái này bán không?”
Triệu Bân cười nói, chỉ vào hồ lô màu tím vàng.
“Đây là bảo vật gia truyền đó”.
Tên mập đảo mắt, gã là một tên lươn lẹo, có người muốn mua thì cũng muốn kiếm món hời.
“Có thể thương lượng giá mà”.
“Mười lượng”.
“Ta cho ngươi con dao để ngươi đi làm cướp luôn đi?”
Triệu Bân bĩu môi.
Lúc vẫn còn là thiếu chủ Triệu gia, mỗi tháng hắn còn được có mỗi ba lượng.
Nhưng đừng có khinh thường