“Ô? Triệu Bân kìa”.
Xe ngựa dừng giữa đường lớn, lôi kéo sự chú ý của mọi người.
Rất nhiều người nói thầm, chỉ trỏ.
Đêm hôm trước hắn và Triệu gia đến trước phủ đệ Liễu gia, việc này đã trở thành câu chuyện bàn tán của mọi người.
“Nghe nói hắn còn chưa đuổi Liễu Tâm Như ra cơ”.
“Dù gì cũng đã gả đi rồi, đồ mù với kẻ vô dụng mới là một đôi trời sinh đấy!”
“Nhìn cái dáng đó thì giống như bị đuổi khỏi gia tộc lắm”.
Tiếng bàn tán càng nhiều, trào phúng có, than thở cũng có.
Triệu Bân coi như không thấy, lái xe đi qua.
Cười cợt, khinh bỉ gì đó, hắn đã quen rồi.
Mãi rồi cũng thành quen.
Ngày trước, hắn là thiếu chủ Triệu gia, là thiên tài võ đạo thứ thiệt.
Ai nhìn thấy hắn cũng phải gật đầu khom lưng, ngưỡng mộ cung kính, quang vinh vô cùng.
Sau khi đứt mạch, thế nhân lại hoàn toàn trở nên khinh bỉ hắn.
Cái gọi là nhân tình thế thái là vậy đấy.
Ba năm hèn mọn với hắn cũng là ba năm rèn luyện tâm cảnh.
Hắn dần dần đi xa giữa những lời bàn luận.
Không biết lúc nào, xe ngựa mới dừng lại trước một cửa hàng.
Đây chính là cửa hàng binh khí của Triệu gia, mặt tiền nhìn rất hào nhoáng, hai bên trái phải đều có một con sư tử đá, vô cùng uy nghiêm.
“Thiếu gia”.
Vừa mới xuống xe, hắn đã thấy hai thiếu niên đi ra, một người tên Dương Đại, người kia là Võ Nhị.
“Gia chủ đã có lệnh rồi ạ, mời thiếu gia”.
Cùng đó còn có một ông già, nhìn rất thân thiện.
Triệu Bân biết người này, được mọi người gọi là lão Tôn, một người có tính cách hướng ngoại.
Nghe nói là người ăn xin ông nội hắn đem về, cho vào Triệu gia, cả đời tận tụy báo đáp công ơn của gia chủ.
“Của ít lòng nhiều”.
Triệu Bân mỉm cười, đưa ra ba hộp gỗ cho ba người.
Đây là quà gặp mặt, dù gì sau này cũng là cộng sự với nhau, tuy khác họ nhưng vẫn phải giữ mối quan hệ tốt.
Phàm là con cháu gia tộc phái ra ngoài thì đều phải chuẩn bị chút đồ, dù gì vẫn phải làm tốt quan hệ xã hội.
“Cảm ơn thiếu gia”.
“Gọi ta Triệu Bân là được”.
Triệu Bân mỉm cười, đi vào trong cửa hàng binh khí.
Người đi đường thấy thế cũng dừng chân lại, dường như biết ý nghĩa của việc Triệu Bân được đưa đến đây.
Rõ ràng là Triệu Bân đã bị gia tộc đuổi đi, nếu không trừ khi gia chủ Triệu Uyên có tâm tư khác thì sẽ không phái đi xa thế này.
Triệu Bân đang ngồi trước quầy tính tiền.
Lão Tôn cầm sổ sách đến, nếu có người của nhà chính đến thì đều phải làm những việc này.
Kiểm tra sổ sách là điều tất yếu, nào là bán được bao nhiêu, có bao nhiêu hàng, từng món từng món đều phải kiểm tra cho rõ.
Tóm lại vẫn phải theo quy trình.
Triệu Bân xem rất ra dáng, một lần xem mười hàng.
Vì hắn từng là thiếu chủ, từ nhỏ cha đã bồi dưỡng hắn học đủ thứ, việc kiểm tra sổ sách cũng là một môn học bắt buộc.
“Cất đi!”
Không lâu sau, hắn đóng sổ sách lại.
Ngoài việc không kiếm được tiền ra thì không còn vấn đề nào khác cả.
Không chỉ có mình nhà hắn là kinh doanh binh khí trong thành Vọng Cổ.
Cạnh tranh là đương nhiên, nhà ai có chất lượng tốt hơn, rẻ hơn thì nhà đó sẽ bán chạy.
Sau khi kiểm tra sổ sách thì hắn cũng không có việc gì làm nữa.
Hắn ngồi ở quầy, hai tay ôm mặt, híp mắt nhìn quanh.
Cửa hàng binh khí không tính là nhỏ, đủ mười tám