Trên đài, những đóa hoa ấy vẫn bay lượn đầy trời.
Những đóa hoa hư ảo đó mang theo thứ ma lực ảo rồi lại thực.
Cảnh tượng đó chỉ cần ai nhìn nhiều hơn một chút đều có thể bị rối loạn tâm trí, khó lòng phòng bị.
Nhìn sang Triệu Bân, hắn vẫn đứng sừng sững như một bức tượng không hề di chuyển.
“Trúng chiêu?”, Man Đằng hỏi thử.
“Niệm lực của Phật gia còn chẳng thể làm gì được hắn thì ảo thuật cũng không có tác dụng gì đâu”, Tô Vũ nói.
Đúng là chẳng có tác dụng gì.
Nhìn vào hai mắt Triệu Bân sâu thăm thẳm, tĩnh lặng như mặt hồ, đâu có giống người trúng ảo thuật.
“Vẫn chưa hết đâu”.
Liễu Như Nguyệt hờ hững nói, bí quyết lại biến đổi.
Đột nhiên những đóa hoa bay lượn đầy trời lóe lên tia sáng lạnh như băng, đầy sát phạt, những cánh hoa đang bay lượn ấy lại phát ra tiếng kiếm chạm vào nhau, thậm chí còn hóa thành mưa kiếm đầy trời từ trên không trung… Chém về phía Triệu Bân.
Triệu Bân không hề cử động, gió lạnh đã ập tới.
Là độn phong, là một cơn lốc khổng lồ, hoa hòe gì đó, tiếng kiếm gì đó đều bị lốc xoáy xé tan thành từng mảnh, ảo thuật không có tác dụng với hắn, mưa kiếm đầy trời cũng không thể chạm vào người hắn, hay có thể nói là tu vi của Liễu Như Nguyệt chưa đủ để phá hủy lớp phòng ngự của hắn, nhưng để Sở Vô Sương làm thì mọi thứ sẽ khác.
“Huyền pháp: Thiên Linh cấm phong”.
Liễu Như Nguyệt khẽ quát, lại thay đổi ấn quyết một lần nữa.
Ầm!
Vòm trời chợt run lên, bốn cột sáng từ trên trời giáng xuống, cắm thẳng xuống đài chiến đấu, có phù văn dây xích bay lơ lửng, quấn lại với nhau nối liền những cột ánh sáng đó, cách này giống hệt nhà giam băng giá của Hàn Tuyết trước đó.
Bấy giờ, Triệu Bân đang bị nhốt trong