Có nhiều người đã vội tới quảng trường khi còn chưa kịp ăn cơm, có không ít kẻ cầm theo bánh bao, vừa đi vừa gặm.
Theo như lời họ nói thì chiếm được vị trí tốt thì mới nhìn rõ được.
Trời vừa sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên khắp Thiên Tông.
Dãy núi có mây mù lượn lờ này khoác lên chiếc áo mộng ảo mà cát lợi.
Nhìn quảng trường đã tràn đầy người.
Mấy người cuộc thi tân tông diễn ra, hôm nay là náo nhiệt nhất, gần như mọi người đều tới chỉ trừ mấy lão quái vật đang bế quan, ngay cả người nội môn cũng tới rất nhiều, có cả trưởng lão lẫn đệ tử.
“Ngươi nói xem, Cơ Ngân có thể chịu được mấy hiệp trong tay Sở Vô Sương!”
“Nhiều nhất là mười!”
“Không thể nào! Cơ Ngân cũng có chút bản lĩnh, ngay cả Vô Niệm cũng bại trận mà!”
“Vậy phải xem đánh với ai nữa, từ đầu tới giờ, Sở Vô Sương chưa dùng tới bản lĩnh thật mà!”
Nhân vật chính chưa tới, quần chúng đã bắt đầu bàn tán.
Ngay cả trưởng lão trong tông… đều đang lén bàn luận với nhau.
Sau vài trận chiến, Cơ Ngân cũng có vẻ chưa dùng hết toàn lực, giờ đánh với Sở Vô Sương, không chừng sẽ tạo ra trận đấu nhiệt huyết, sợ là chỉ có hai người họ đánh với nhau mới có thể khiến đối phương dùng chiến lực thật sự.
“Lão đạo, hôm nay còn cá cược không?”, Tô Vũ cười hỏi.
“Đặt chứ!”
Lão Trần Huyền đáp một tiếng vang dội, giọng điệu hiên ngang lẫm liệt.
Trưởng lão Thiên Tông mà, dù thua hết bạc thì vẫn còn không ít bảo vật.
Vẫn câu kia thôi: Ông ta không tin Cơ Ngân thắng tiếp được!
Ở đây, người nghĩ như ông ta quá nhiều, dù