Trận chiến quan trọng như vậy, còn náo nhiệt hơn cả hội họp long trọng mà để mọi người leo cây thế này thì không ít người mắng thầm.
Ngay cả Ngô Huyền Thông cũng mắng một tiếng, không ngờ sau hôm qua, hôm nay còn có chuyện tào lao thế này.
“Hắn sẽ tới!”, Ngô Huyền Thông nói bằng giọng sâu xa.
Thật ra ông ta cũng không chắc lắm, dù sao cũng là đánh với yêu nghiệt nghịch thiên là Sở Vô Sương mà.
“Đến rồi!”, Kiếm Nam thông báo một tiếng lần nữa.
Người của đỉnh Tử Trúc tới.
Lăng Phi là người đầu tiên đi vào, vóc dáng chỉ nửa thước mà lại tạo ra khí thế ba thước tám.
Theo sau là Mục Thanh Hàn và Xích Yên.
Khi thấy hai người này, nhiều người nhướng mày.
Họ bị thương, còn là nội thương rất nặng, mặt cắt không còn giọt máu.
Khi nhìn tiếp thì Triệu Bân cũng đi vào.
Hắn đang che eo, tư thế đi đường khá khập khiễng.
Thấy cảnh này, mọi người đồng loạt nhướng mày.
Tình huống gì đây, bốn đệ tử đỉnh Tử Trúc mà có ba người bị thương, thế này là bị đánh à?
“Sao thế?”, mấy người Tô Vũ tiến lên đón.
“Đi đứng không cẩn thận, giẫm hụt, trật eo!”, Triệu Bân ho gượng một tiếng.
Chuyện đêm qua không phải chuyện gì tốt, nếu lộ ra ngoài thì khi về, hậu quả không chỉ trật eo đâu, với cái nết của Vân Yên thì nếu thẹn quá hóa giận thì cô ta sẽ đánh hắn nhừ xương luôn.
“Vậy ngươi thế này… là bị trật hơi nặng đó nha!”, mọi người cũng cười gượng.
Mục Thanh Hàn và Xích Yên ho khẽ, đúng là một mình sư phụ mộng du, cả đỉnh núi gặp họa mà.
Nhắc tới sư phụ, Vân Yên vào.
Hôm