“Thế Cơ Ngân… Sẽ trở thành một tấm bia sống ư?”, Man Đằng nhếch miệng.
“Đó chính là sự đáng sợ của bóng tối”, người lên tiếng là Huyễn Mộng, có vẻ cô ta biết Màn Đêm Vô Hạn: “Sở Vô Sương vẫn chưa tinh thông lắm, nếu học được nhiều hơn thì sẽ không đơn giản chỉ là như thế”.
“Không đơn giản thế nào cơ”, Lăng Phi hỏi lại theo bản năng.
“Mắt không thể thấy, tai không thể nghe, giác quan chỉ là vật trang trí… Khi được đẩy lên mức cao nhất, cả việc cử động cũng không luôn”, Huyễn Mộng hít một hơi thật sâu: “Khi đó, mới trở thành tấm bia sống thật sự”.
“Thế…”, mọi người nghe xong đều âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
“Nếu Ma Tử có ở đây thì sẽ thoải mái phá được”, Huyễn Mộng thầm nghĩ trong lòng.
Ma Tử và Cơ Ngân có những điểm mạnh khác nhau, dù bây giờ Cơ Ngân có đủ đồng lực, có thể thực hiện thiên nhãn thuấn thân thì cũng không thể thoát ra được, bởi vì hắn chỉ nhìn thấy màu đen u tối, có mắt cũng chẳng khác gì không có.
Nhưng nếu là Ma Tử thì chuyện lại trở nên rất dễ dàng.
Ma Luân Huyết Tế mà dấy lên thì có thể xé mở một góc bóng tối, thế là có thể phá được.
Phụt! Phụt!
Trong thế giới bóng tối, màu máu liên tục hiện lên.
Là máu của Triệu Bân, hắn không thể tìm ra Sở Vô Sương nhưng cô ta lại có thể nhìn thấy hắn.
Nói thẳng ra, hắn chỉ là một tấm bia sống, chẳng khác gì một kẻ mù lòa.
Trên thực tế, đòn tấn công của hắn vẫn rất mạnh, chỉ tiếc là không trúng mục tiêu.
Dù là chưởng ấn, quyền ảnh, đao ảnh, kiếm quang gì cũng đều… Hụt.
Có là một tấm bia hình người thì hắn cũng sẽ không đứng yên ở đó, cứ chạy qua chạy lại trong màn đêm.
Dù thế, hắn vẫn trúng chiêu liên tục.
Dù sao Sở Vô Sương cũng yêu nghiệt lắm, cô ta cũng có thuộc tính phong, tuy tốc độ hơi chậm hơn nhưng bóng tối là sự ẩn nấp tốt nhất của cô ta, có thể thoải mái vồ lấy hắn, dù hắn chạy đi đâu cũng có một đôi mắt dõi theo, dù hắn phòng ngự kín kẽ cách mấy cũng sẽ trúng đòn.
“Chỉ có lúc xuất chiêu mới có thể