Ừm, cũng chính là Ngô Huyền Thông đang chắp tay đứng đằng kia đang quan sát từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy tò mò, tất cả cũng vì đây là lần đầu tiên thấy được thuộc tính bóng tối, cũng là lần đầu tiên thấy Màn Đêm Vô Hạn nên hết sức ngạc nhiên, ông ta là Địa Tạng tầng cao nhất, tất nhiên vẫn có thể nhìn ra được sơ hở ở đâu, ông ta liếc cái đã biết.
Thấy thì có thấy đấy nhưng không thể nói thẳng ra.
Nhìn thấy rồi nhắc nhở, đó là gian lận.
Cả ông ta còn có thể nhận ra thì nói chi là Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần vẫn nhàn nhã không có ý định nhắc nhở tí nào.
Nếu chỉ thế mà cũng không thể phá được thì Triệu Bân quá là kém cỏi rồi.
Phụt! Phụt!
Trong màn đêm, màu máu vẫn hiện lên hết lần này đến lần khác.
Đó là máu của Triệu Bân, đi đến đâu cũng bị Sở Vô Sương tóm được, chạy đến đâu cũng bị đánh nhừ tử.
“Thế này… Thì đánh làm sao được”, Tử Viêm ho khan.
Từ dưới đài có thể trông thấy Cơ Ngân nhưng lại chẳng thể nhìn được Sở Vô Sương.
Bọn họ chỉ thấy Triệu Bân ngày càng đẫm máu, như một con ruồi không đầu cứ lao đi khắp nơi trong thế giới bóng tối, một tấm bia hình người hàng thật giá thật!
“Màn Đêm Vô Hạn này đúng là gian lận cấp thần mà!”, Kiếm Nam khẽ than thở.
“Nhìn xem, ta đã bảo mà! Hắn không thể đánh lại Sở Vô Sương đâu”, người xem đều nói thế.
“Hắn là người đầu tiên có thể đánh với Sở Vô Sương được lâu như thế”.
“Đừng quên hắn chỉ là cảnh giới Chân Linh, nếu cùng cấp… Có lẽ đã thắng rồi”.
“Dù có thua cũng không hề mất mặt tí nào”.
Tiếng xì xào bàn tán cứ vang lên mãi, họ không phải kẻ ngốc, ai thua ai thắng họ đều tính toán hết cả rồi.
Cơ Ngân mạnh đã là sự thật không thể chối cãi, kẻ