Đã bao nhiêu năm rồi, cô ta chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào… điên cuồng và kiên định như Cơ Ngân lúc này.
“Ngươi… điên rồi sao?”, Huyễn Mộng biến sắc.
Nếu cứng rắn chịu một đòn này, Cơ Ngân rất có thể sẽ chết.
“Điều gì… đã khiến ngươi quyết tử chiến mà không lùi bước?”
Thân là sư phụ của Triệu Bân, khi thấy cảnh này, chính Vân Yên cũng lộ sự xúc động.
Mắt đẹp mờ mịt vì trên người Triệu Bân có sự điên cuồng giống với một người trong ký ức của cô ta, đó là người yêu của Vân Yên.
Dù vết thương chồng chất, “người ấy” vẫn quyết chiến không lui.
“Điên rồi, Triệu Bân thật sự điên rồi!”
Đừng nói người cùng phe, ngay cả kẻ thù của Triệu Bân cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Mẹ kiếp, thắng thua quan trọng thế sao? Liều mạng quá thể!
“Phá… cho ta!”
Triệu Bân gầm lên, một kiếm đâm xuyên phượng hoàng.
Đến cả kiếm khí ngũ sắc của phượng hoàng cũng bị phá hủy trong một nhát chém.
Hắn chưa ngừng, đâm xuyên qua con phượng hoàng, tấn công thẳng tới Sở Vô Sương.
“Thôi xong rồi… không dừng lại được!”, Triệu Bân cắn răng nói.
Uy lực của nhát kiếm này… quá mạnh.
Mạnh tới cỡ nào nhỉ? Nó vượt qua giới hạn mà hắn có thể khống chế, về cơ bản không thể thu về được.
“Ngươi…”
Sở Vô Sương loạng choạng, lảo đảo lùi về sau, trong ánh mắt có thêm vẻ khiếp sợ.
Cô ta giật mình và chấn động vì uy lực từ nhát kiếm của Triệu Bân.
Cô ta cũng sợ hãi vì uy lực của nó có kèm cả khả năng khóa chặt mục tiêu, cũng có nghĩa là… kiểu gì cũng trúng.
Với trạng thái