Nhất là khi Triệu Bân xuất hiện thì lại bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, cứ như trên đầu hắn xuất hiện thêm một vầng sáng, cực kỳ chói mắt.
Nói dễ hiểu hơn một chút là khoe khoang lướt qua trước mặt các đệ tử một vòng.
Sở Vô Sương vẫn là người cuối cùng xuất hiện.
Cách ăn mặc của cô ta hôm nay khiến mắt tất cả mọi người sáng rỡ lên.
Bình thường luôn gọn gàng xinh đẹp là thế, hôm nay cô ta phải giả nam trang, không bàn đến tính tình thì mặt mũi cô ta vẫn rất đẹp, khá là giống cô cô Sở Lam, cô nương xinh đẹp mặc nam trang đều đẹp trai đến lạ, ngược lại, nam giả nữ thì nhìn tới lại buồn nôn.
“Thua một trận, chưa hẳn đã không phải chuyện tốt!”
Thấy Sở Vô Sương ăn mặc như vậy, các vị trưởng lão có mặt ở đó đều phải vuốt râu.
Chí ít thì thiên chi kiêu nữ này không hề la lối khóc lóc, ngược lại còn bình tĩnh hơn họ tưởng tượng.
Sau khi gặp đả kích, vẻ sắc bén đã thu lại khá nhiều, nội liễm hơn, tâm cảnh thoát biến hơn, còn có thêm chút bí ẩn.
Sở Vô Sương đã tiến vào, không nhìn bất cứ ai, chỉ liếc Triệu Bân một cái.
Thần thái của cô ta tĩnh lặng như giếng nước sâu, chỉ có đôi mắt trong veo ẩn giấu một chút tự giễu.
Triệu Bân không nhìn cô ta, không phải vì coi thường, mà là đang băn khoăn vì chuyện khác.
Từ khi đến đây, hắn đã nhìn chằm chằm vào điểm tận cùng của chín mươi chín bậc thang bằng đá, cũng chính là nơi trước đại điện.
Ở đó đặt một dãy bàn đá, bày giải thưởng của tỉ thí tân tông.
Có một chiếc hộp nhỏ bằng ngọc chói lóa hơn hẳn tất cả giải thưởng khác trong lòng hắn, bởi bên trong đó đựng đan Tỉnh Thần, viên đan Tỉnh Thần duy nhất của Đại Hạ, nguyên liệu khó tìm nên tất nhiên cũng rất quý giá.
Khi hắn đang nhìn thì một bóng