Chỉ có Lăng Phi là ngượng nhất, thấy Vân Phượng lập tức trốn sau Vân Yên, hai mắt còn muốn nói to một câu: Đừng có mà dọa con nít nhé, sư phụ ta không được tốt tính lắm đâu.
Bình tĩnh nhất vẫn là Vân Yên.
Với người tỷ tỷ này, cô ta chẳng muốn nói năng gì, lẳng lặng bước qua.
Sắc mặt Vân Phượng cực kỳ tệ, nhất là khi nhìn thấy Triệu Bân thì tia sáng lạnh lại lóe lên.
Hôm nay là một ngày quan trọng của ngoại môn.
Tỷ thí tân tông kết thúc, đến lúc phát thưởng.
Phần thưởng là một.
Chân truyền là hai.
Mười người đứng đầu trong trận tỷ thí sẽ trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền.
Thể hiện hết tài năng trong tỷ thí tân tông rồi nhảy vọt thành chân truyền, đó chính là con đường rất tắt, có rất nhiều đệ tử cố gắng suốt mười năm vẫn là đệ tử bình thường, không thể vào nội môn, ngoại môn có rất nhiều trưởng lão, dù đã là trưởng lão nhưng cũng không biết chân truyền có vị gì, đó… Đều là số mệnh.
Trước đại điện ngoại môn có chín mươi chín bậc thang đá.
Hai bên bậc thang là biển người.
Các trưởng lão đều có mặt hết cả, các đệ tử cũng khoác lên mình đạo bào mới tinh.
Náo nhiệt như thế, sự kiện lớn như thế phải mất mấy năm mới có một lần.
“Mấy cái khác không quan trọng, ta chỉ muốn có bộ công pháp cấp Thiên đó thôi”.
“Chưa tỉnh ngủ thì về ngủ thêm giấc nữa đi, chút sức mọn đó mà cũng mơ cho cao!”
“Sống trên đời… Ai cũng phải có một ước mơ!”
Nhân vật chính vẫn chưa đến, nơi này đã đầy tiếng bàn tán ríu rít.
Thổn thức, chậc lưỡi và than thở là điều không thể thiếu, tỷ thí tân tông lần này hào hứng hơn những lần trước rất nhiều, cảnh giới Chân Linh duy nhất cũng là con ngựa