Lúc hắn ta mua chiếc kính viễn vọng này thì người bán cũng tâng bốc nó hết sức.
“Bình thường ngươi dùng nó làm gì?”
Triệu Bân lại cầm kính viễn vọng nhìn về phương xa.
Kính viễn vọng này có thể nhìn rất xa, không chỉ có thể nhìn thấy đỉnh Tử Trúc mà còn có thể nhìn thấy những đỉnh núi khác.
Ai đang ở đâu, làm gì, ai đang tắm rửa,… hơn phân nửa đều có thể nhìn thấy được.
“Thăm dò tình hình địch đó”, Tô Vũ nói với vẻ chính nhân quân tử.
Triệu Bân liếc mắt nhìn hắn ta một cái, ngươi dùng nó để rình mò mấy sư tỷ muội thì có!
“Sư huynh… vẫn còn cần chút mặt mũi đó”, Tô Vũ lại ý nhị nói.
“Đa tạ”, Triệu Bân không khách khí.
Không lâu sau hắn sẽ đến Đế Đô tìm mẹ, Đào Tiên Tử nói hình tháp canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài không thể tới gần, có chiếc kính viễn vọng này trong tay không chừng hắn còn có thể nhìn thấy mẹ của mình từ xa.
“Được!”
Tô Vũ cười vui vẻ, tâm tình tốt rót một ly rượu cho Triệu Bân.
Kính viễn vọng mặc dù trân quý nhưng cũng không phải là không thể mua lại được.
So sánh với việc được đến bí phủ tu hành thì thứ này cũng không tính là gì, Cơ Ngân cho hắn ta mượn lệnh bài một ngày là hắn ta đã được lời lắm rồi, nếu như hắn ta có thể ngộ ra một hai bí pháp không tầm thường của tông môn thì lợi ích sau đó quả thật không thể nào đong đếm nổi.
Triệu Bân đã xắn tay áo tìm bát cơm.
Tiếp theo lại là sở trường của hắn.
Không phải ai cũng biết được hắn ăn nhiều như thế nào, hôm nay được nhìn thấy cảnh này thì ai cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Nhiều người còn âm thầm nuốt nước miếng, hắn đúng là một thùng gạo không đáy.
Cũng may đây là ở Thiên Tông, chứ nếu như ở bên ngoài thì gia