Quán quân của cuộc tỷ thí tân tông, kỳ tài có một không hai mà, dù cho ngoại hình không có gì bắt mắt nhưng cũng không đến nỗi thiếu phụ nữ chứ! Không ngờ lại chạy đến lầu xanh uống rượu, còn bị người ta bắt dâm, nếu như truyền ra ngoài thì e là danh tiếng sẽ không tốt, à, danh tiếng đã không tốt sẵn rồi.
Triệu Bân rất điềm nhiên.
Những khách làng chơi khác đều che che đậy đậy, sợ người khác nhận ra mình.
Chỉ có hắn không biết dị là gì, dường như đã sớm mất dây thần kinh xấu hổ rồi.
Vẫn là câu nói đó: Chỉ cần bản thân không xấu hổ thôi, ai bẽ mặt kệ ai.
“Mặt dày cũng là một loại tu hành!”, nói theo cách của Nguyệt Thần thì chắc không vấn đề.
Giống như hắn đây, nếu như không phải có da mặt cực kỳ dày thì e là không thể nào đỡ được cục diện này.
Vì vậy mới nói, đồ đệ của thần không giống như người khác, đi đến đâu cũng mang đến những điều kỳ lạ và đặc sắc, thế gian có rất nhiều chuyện lạ, nếu như không gặp hết thì thật có lỗi với sư phụ Tú Nhi quá.
“Kích thích không?”, Huyễn Mộng cũng đã đến, liếc nhìn Triệu Bân một cái.
“Kích thích!”, Triệu Bân hít một hơi thật dài, lần đầu tiên bị dắt đi thị chúng.
Đối với hắn mà nói thì có mất mặt hay không cũng không sao, chỉ là đã đánh mất cơ hội tốt, nói không chừng bây giờ nhìn lại Hình Tháp thì có thể nhìn thấy được bóng mẹ, vậy mà lại bị phá đám.
“Không ngờ quán quân tỷ thí tân tông mà lại chạy đi…, thú vị thật!”
“Lần này thì Cơ Ngân nổi tiếng rồi, đỉnh Tử Trúc cũng nổi tiếng rồi, Thiên