Khụ khụ!
Hai chữ đó vừa được thốt ra thì ai cũng bị sặc trà, bao gồm cả nữ soái
Cả gia đình một giây trước còn nói nói cười cười vui vẻ lắm, nhưng một giây sau khóe miệng lại chợt run rẩy! Cả người quát tháo trên chiến trường như nữ soái cũng mang vẻ mặt hết sức hào hứng, thì ra hắn vội vàng hối hả như thế là để đi uống hoa tửu à, Sở gia không có rượu ư? Cháu gái nhà này không đẹp ư?
Soạt!
Sở Vô Sương như một hồn ma lướt nhanh ra khỏi hoa viên.
Dưới ánh trăng, có thể thấy rõ đôi mắt đang bừng bừng lửa giận kia.
Mọi người đã bảo là gọi thẳng tên chỉ mặt bảo cô ta đi rước người, làm sao cô ta không đi được? Còn phải đi thật nhanh, cũng phải hỏi con người đó một câu, đi uống hoa tửu bị tóm rồi vẫn còn mặt mũi bảo ta đi nhận người ư!
“Tiểu tử này hay thật đấy nhỉ”.
Sở Thương Khung đen mặt, mặt Sở Huyền Hà còn đen hơn.
Nữ soái Xích Diễm liếc nhìn hai người, một người là huynh trưởng, một người là phụ thân, người thì lòng đầy căm phẫn, kẻ thì hiên ngang lẫm liệt, nhưng trong mắt cô ta lại chẳng là gì cả.
Hồi còn trẻ chắc hai người cũng đi nhiều chứ, còn có mặt mũi nói ai?
Ánh mắt đó vừa liếc sang thì hai người lập tức tắt đài, một kẻ ngửa đầu ngắm sao, người thì đảo mắt ngắm phong cảnh, nha đầu này không biết lớn nhỏ, đến lúc nào rồi còn vạch mặt nhau như thế?
Theo lời các đồng chí nam nói thì: Hoa nhà sao thơm bằng hoa dại.
Bên này, Triệu Bân đã được mời đến đại đường nha môn doanh trại hoàng ảnh vệ số bảy.
Mấy người đi chơi gái khác đều trả tiền thả người về hết rồi, chỉ có mình Triệu Bân vẫn còn đó.
Ngô Khởi cũng không buồn ngủ, trông chừng hắn, chẳng những không buồn ngủ mà còn hăng hái lắm.
“Ngô sư huynh hăng hái thật đấy”, có lẽ Triệu Bân cũng mệt rồi nên tìm một chỗ ngồi xuống.
“Cấp trên căn dặn, không dám cãi lời!”, Ngô Khởi cười u ám.
“Điều cả hoàng ảnh vệ đến thanh lâu truy quét, cấp trên cũng xem trọng ngươi lắm”, Triệu