Ma Tử nghe xong cũng giật mình, cúi xuống nhìn nền đất theo bản năng, cũng ngoái đầu nhìn lại theo bản năng để xem thành Hạo Thiên, cuối cùng cũng hiểu được phần nào, kẻ cướp tù không hề bị mất não, rõ ràng là có đường lui!
“Chắc chắn là có đường hầm ư?”
Phượng Vũ nhắm mắt, cô ta là võ tu cảm giác, nhắm mắt lại cảm nhận một chút thì có vẻ hơi khác thường, Ma Tử càng quá đáng hơn, trực tiếp nằm sấp xuống, tai dán xuống mặt đất nghe một lúc lâu.
“Chín ngàn trượng dưới lòng đất”, Triệu Bân nói.
“Chín… Chín ngàn trượng?”, Ma Tử giật mình, Phượng Vũ cũng thế, đào hầm dưới lòng đất thì cũng không có gì ghê gớm, nhưng đào tận chín ngàn trượng thì hơi đáng sợ, còn kéo dài suốt mấy chục dặm, công trình đó lớn đến mức nào cơ chứ.
“Có lẽ được dán bùa che giấu, không thể cảm nhận được”, Triệu Bân lại mở miệng.
“Ngươi có thể nhìn thấy ư?”, Ma Tử nhíu mày, Phượng Vũ cũng nghi ngờ.
“Mắt ta có thể thấu thị”, Triệu Bân chỉ vào mắt trái.
Vừa mới nói xong thì Ma Tử che đũng quần theo bản năng.
Phượng Vũ thì cũng liếc xéo Triệu Bân một cái.
Sau đó, bèn thấy một vầng sáng che phủ cơ thể mềm mại kia, thấu thị thì nói sớm một chút đi chứ!
“Ta… Vẫn cần thể diện mà”, Triệu Bân bùi ngùi nói.
Đó là lời thật lòng, hắn thật sự không rình trộm.
Đáng tiếc, Ma Tử và Phượng Vũ lại không tin, với hành động của tên này trong tỷ thí tân tông, hắn chẳng còn thể diện để mất nữa rồi, Ma Tử còn đỡ, đôi mắt của Phượng Vũ đã bùng lên ngọn lửa, tiểu tử thất đức quá!
“Nếu ta thất đức thì thì chắc con hai chúng ta đã được tạo thành rồi ấy chứ”, Triệu Bân thầm nói, nhớ lại đêm đó, cô dụ dỗ ta, ta vẫn ngồi yên, ngươi nói xem ta có bá đạo không.
“Bá”, Nguyệt Thần thốt ra một chữ cực kỳ nhanh gọn lẹ rõ ràng.
“Dù có thấu thị nhưng ngươi có thể nhìn