“Thật sự sâu chín ngàn trượng ư!”
Ma Tử chậc lưỡi thổn thức, thầm nghĩ đúng là trên tường có dán bùa che giấu, thảo nào trên mặt đất lại không cảm nhận được, cả một Chuẩn Thiên hay là cảnh giới Thiên Võ bình thường khác cũng chưa chắc đã cảm nhận được.
Ba người một trước một sau, đi đến đâu quan sát đến đó.
“Không phải đường hầm được đào gần đây”, Phượng Vũ trầm giọng nói.
Cô ta có thể nhận ra, tất nhiên Ma Tử và Triệu Bân cũng có thể nhận ra, đường hầm trông có vẻ tang thương lắm, nhìn đâu cũng thấy một màu cổ xưa, ít nhất cũng đã tồn tại được ngàn năm rồi, hay có thể nói, một ngàn năm trước, khi thành Hạo Thiên còn chưa được xây dựng thì đường hầm này đã tồn tại, chẳng qua thành Hạo Thiên vô tình được xây dựng trên đường hầm, vì cướp tù, đúng lúc dùng tới.
“Có lẽ đã đi rồi”, Ma Tử ngước lên nhìn.
Xa xa phía trên lại là một cánh cửa đá, từ cửa đá này đi tới chính là thành Hạo Thiên, đi suốt một đường vẫn không thấy bóng người, thế nên thế lực bí ẩn cứu người Triệu gia đã chạy mất dạng rồi.
“Thế lực nào nhỉ”, Triệu Bân lẩm bẩm.
“Mười lăm Địa Tạng tầng thứ chín, mười Địa Tạng tầng cao nhất”, Phượng Vũ lại nhắm mắt, thời gian kiểm tra khả năng cảm nhận của cô ta đã đến, trong đường cầm vẫn còn hơi thở sót lại, cô ta có thể mơ hồ nhận ra và đưa ra một đội hình sơ bộ, đội hình đó thật sự không nhỏ, người ở trong thành Hạo Thiên, hoàng ảnh vệ thả lỏng cảnh giác, bị thế lực đó lợi dụng sơ hở cũng không có gì lạ, nếu kế hoạch tốt, có thể thoải mái cướp người Triệu gia, thông qua đường hầm để chạy trốn, sau đó trời cao mặc chim bay.
“Có hai cảnh giới Huyền Dương nữa”, Phượng Vũ nhắm mắt khẽ nói: “Hai hơi thở này… Ta từng gặp”.
“Ai?”, Triệu Bân vội hỏi.
“Ngưu Oanh, Bạch Nhật Mộng”, Phượng Vũ nói rất chắc chắn.
“Ngưu Oanh? Bạch… Nhật Mộng?”, Ma Tử nghe xong khóe miệng giật giật, đó…