Phượng Vũ đã nhắm mắt, dùng hết khả năng để tìm kiếm hơi thở còn sót lại.
Nói về khả năng chiến đấu, cô ta yếu nhất trong ba người.
Nhưng xét về khả năng cảm nhận, Ma Tử và Triệu Bân còn lâu mới bằng cô ta.
Đây là một thứ thiên phú độc nhất của huyết mạch đặc thù, cho dù Triệu Bân có võ hồn.
Qua hồi lâu mới thấy cô ta lắc đầu: “Dùng bùa chú che giấu rồi, không có hơi thở”.
Ma Tử nghe xong phải ho khan một tiếng, lúng túng ghê.
Chuẩn bị đầy đủ như thế rồi, còn dùng binh pháp giương đông kích tây, đến nơi thì bị người ta nẫng tay trên mất.
Người đã cứu được, nhưng cũng không biết cứu đi đâu rồi.
Triệu Bân nhìn về phía Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần ngáp một cái, sau đó… làm gì có sau đó, thần thái của cô ta đã nói thay tất cả: bổn thần cũng đâu phải vạn năng, ta chỉ là một chút linh hồn còn sót lại, không có hơi thở thì kêu ta đi tìm tung tích ở đâu.
“Chia nhau ra tìm!”, Triệu Bân nói rồi chạy về một phía.
“Cùng là chiến hữu của Triệu Bân có vẻ như hắn để tâm tới Triệu gia hơn cô đó”, Ma Tử cảm thán.
Phượng Vũ không nói gì, Ma Tử nhìn ra được, lẽ nào cô ta không nhìn ra được? Dường như có thể làm chiến hữu của Triệu Bân đều là những mối giao tình có thể vào sinh ra tử, ví dụ như Ngưu Oanh và Bạch Nhật Mộng, sẵn sàng chìa tay ra giúp đỡ khi Triệu gia gặp nguy, Cơ Ngân cũng thế.
Con mắt nhìn người của Triệu Bân khá thật, không uổng công hắn qua lại với đám chiến hữu này.
“Cái người tên là Triệu Bân đó thật hạnh phúc”, Ma Tử cảm thán, nói xong còn không quên đảo mắt nhìn Phượng Vũ ở bên cạnh từ trên xuống dưới: “Ta bấm đốt ngón tay tính thử, cô với Triệu Bân… chắc là một đôi, nếu không cũng chẳng thể vì gia tộc của Triệu Bân mà xả thân như thế được”.
“Ai mượn ngươi quan tâm”.
Phượng Vũ trừng mắt với hắn ta rồi quay người bỏ đi, đi được vài bước lại quay về, đạp mạnh vào Ma Tử một cái.
Lý do mà cô ta đưa ra cũng thật mới mẻ: Chẳng vì điều gì khác, thấy ngươi khó ưa thôi.
Ma Tử