Sau khi nhận lệnh, tất cả cường giả Ma gia đều xông lên chiến đấu với cường giả Huyết Y Môn.
“Đa tạ”, Triệu Bân hết sức cảm kích.
“Đừng có mà nói nhảm nữa, mau đi thôi”, Ma Tử cõng một người của Triệu gia lên lưng rồi lại phóng đi trước.
“Cơ Ngân còn có quan hệ với Ma gia sao?”, sau khi nhìn thấy Ma Tử, cả Lâm Tà, Xích Yên và Thanh Dao đều biến sắc.
Nghe Cơ Ngân và Ma Tử nói chuyện thì cũng có thể thấy mối quan hệ giữa bọn họ rõ ràng không tầm thường, chuyện này thật thú vị, không biết nếu như Thiên Tông và hoàng tộc biết được chuyện này thì sẽ tỏ thái độ như thế nào.
“Bên kia… còn có người sao?”, Ma Tử vừa chạy vừa liếc nhìn Ngưu Oanh.
Ngươi nói xem, tại sao cái tên này lại đen đến như vậy, chạy trong bóng tối nếu như không nhìn kỹ thì Ma Tử cũng không biết bên kia còn có người.
“Ngươi nhìn cái gì?”, tiểu hắc mập mắng.
“Ngươi nói chuyện như vậy rất dễ bị đánh đó”, Ma Tử ý vị thâm trường nói.
“Ta không nói chuyện như vậy thì cũng thường xuyên bị đánh”, tiểu hắc mập phản bác.
“Hai người thì giỏi rồi”.
Ma Tử nhìn tiểu hắc mập rồi lại quay sang nhìn nhóc hám tiền nói, không cần hỏi thì hắn ta cũng biết hai người bọn họ là Ngưu Oanh và Bạch Nhật Mộng mà Phượng Vũ thường hay nhắc tới, sở dĩ hắn ta nói hai người bọn họ như vậy là bởi vì chuyện hai người bọn họ cướp tù nhân ở trong thành đã khiến cho kế hoạch cướp tù nhân kỹ lưỡng của Ma gia biến thành một mớ hỗn độn.
“Dừng”.
Triệu Bân ở phía trước đột ngột dừng lại.
Mọi người cũng dừng lại, ai cũng cau mày nhìn chằm chằm về phía trước.
Bọn họ nhìn thấy phía trước mặt có những cỗ quan tài nhô lên khỏi mặt đất, xung quanh bốc ra rất nhiều âm khí, bên trong còn vang lên những tiếng ông ông kỳ quái.
Quan tài vốn đã không phải là thứ gì tốt đẹp gì, bây giờ nhìn thấy lại càng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
“Thuật trầm quan”, Ma Tử cau mày nói.
“Tộc