“Đừng mà! Ông đây đã đợi ba ngày rồi”.
Những người mua binh khí ngoan cố đứng lại trước cửa hàng, ai cũng kêu gào lớn tiếng.
“Đã bảo là hết rồi, cút cút cút”.
“Bảo không bán chính là không bán, ở đây quát tháo cái gì, ăn phải phân rồi hay gì?”
“Được lắm, ta nhớ mặt ngươi rồi, sau này có bao nhiêu ta cũng sẽ không bán cho ngươi”.
“Này...!ta tức giận rồi đó”.
Đang bán buôn lại đột nhiên biến thành một trận khẩu chiến, người mua binh khí hùng hùng hổ hổ, ngay cả gã sai vặt của cửa hàng binh khí Liễu gia cũng muốn nổi điên, không có biện pháp, ai bảo Liễu gia ta có nhiều tiền chứ, ta cứ không muốn bán, có bản lĩnh thì đừng mua nữa!
Cảnh này dường như ngày nào cũng diễn ra.
Người trên phố đã quá quen rồi, mà Liễu gia thì cũng quen thói, họ có vũ khí tốt, thì ai cũng phải nghe theo họ.
Một trận náo nhiệt đến thật nhanh mà đi cũng thật nhanh.
Có người vui, cũng có người buồn, người mua được thì mừng rỡ, người chưa mua được thì chửi cha mắng mẹ.
“Vị đại ca này, cho ta mượn binh khí xem một chút đi”.
Triệu Bân túm lấy một gã đàn ông râu ria xồm xoàm đang ôm một thanh đao đầu quỷ lau chùi, gã vừa mới mua được nó, coi nó như bảo vật, vì nó mà gã đã phải bỏ ra cả nửa gia sản để mua về, vậy nhưng gã vẫn cảm thấy vui mừng như điên.
“Đây, cho ngươi được bổ mắt”.
Gã kia sảng khoái giao thanh đao đầu quỷ ra, sau đó xách bầu rượu lên uống ừng ực.
Triệu Bân cầm lấy thanh đao, lật qua lật lại xem.
Thanh đao này quả thực là hàng cao cấp, khá là cứng rắn, lưỡi đao sắc bén, cầm trong tay sẽ toát ra khí thế vô cùng ngang ngược, chẳng những có thể dọa người, mà nếu lỡ như trúng phải một đao vỗ tới, không chết cũng phải mất đi nửa cái mạng.
“Phải đợi hai ngày mới mua được nó đó”.
"Chỉ có điều, người của cái cửa hàng binh khí kia nhân phẩm thật chả ra làm sao, tên nào cũng nghĩ mình to như ông trời vậy!"
“Nếu không phải vì ở đây có binh khí tốt, thì có ma mới thèm tới đây”.
Gã đàn ông to lớn vuốt râu, chửi rủa không ngớt.
Triệu Bân cười, trả vũ khí lại cho gã.
Gã kia cầm lấy, lại vừa lau chùi vừa mắng mỏ, mắng thì mắng, nhưng đây quả thực là một món binh khí tốt.
"Phải chơi lớn thôi".
Ẩn mình bên dưới chiếc áo choàng che mặt, Triệu Bân mỉm cười, thanh đao đầu quỷ kia tuy tốt, nhưng vẫn còn rất nhiều khuyết điểm, vẫn chưa được luyện đến mức tinh túy nhất, nếu như được luyện hóa bởi sấm sét của hắn một lần nữa thì nó mới thật sự trở thành một tuyệt phẩm.
Đó là lý do tại sao hắn lại nói, phải chơi lớn thôi.
Luyện khí thôi mà! Hắn cũng có thể, hắn có trong tay sấm sét bá đạo, hơn nữa sau lưng hắn còn có một vị thần!
Làm như vậy, cửa hàng binh khí Liễu gia sẽ phải phá sản.
Hắn trở về cửa hàng binh khí Triệu gia, từ xa đã thấy có người tụ tập, nhìn vào sảnh trước cửa hàng binh khí, hắn thấy có hai tên sai vặt đứng hai bên trái phải, chúng là người của Liễu gia.
Không cần phải nói, bên trong chắc chắn còn có ông chủ của Liễu gia.
“Chủ cửa hàng binh khí Liễu gia đến mua lại cửa hàng binh khí Triệu gia sao?”
“Còn phải nói nữa hả? Cửa hàng binh khí Triệu gia đã lâu không bán buôn được gì, có mở cửa nữa cũng vô nghĩa”.
“Liễu gia thật sự muốn nắm độc quyền nguồn cung cấp binh khí rồi!”
Người ngoài phố cứ bàn tán xôn xao.
Triệu Bân tìm một nơi cởi áo choàng ra, liếc nhìn hai tên sai vặt của Liễu gia rồi bước vào cửa hàng binh khí.
Vừa vào cửa hắn đã thấy lão Tôn, Dương Đại và Võ Nhị.
Ngoài bọn họ ra còn có một lão già mảnh khảnh khác, Triệu Bân nhận ra người này là ông chủ của cửa hàng binh khí Liễu gia, cũng xem như là con cháu ngoại phái, lão ta tên Liễu Thương Hải, em họ của Liễu Thương Không.
“Thiếu gia”, lão Tôn vội vàng đứng dậy.
Triệu Bân phất tay ngồi xuống, đối diện Liễu Thương Hải, cười nói: “Ngọn gió nào thổi ông