Tại hậu viện.
Triệu Bân đã xé áo choàng, tắm rửa sạch sẽ.
Dương Đại và Võ Nhị cần mẫn chạy tới chạy lui với mấy món binh khí trên tay.
Phòng của thiếu gia đã chất đầy ắp binh khí, tràn ra cả bên ngoài.
Nhìn thoáng qua, dưới gốc cây cổ thụ, trước bàn đá và chân tường, chỗ nào cũng chất đầy binh khí.
"Đừng làm phiền ta đấy".
Triệu Bân tắm rửa thay quần áo xong liền xoay người đi vào phòng, còn không quên khóa cửa lại.
Mấy người lão Tôn cảm thấy vô cùng khó hiểu, đều lẻn ra cửa sổ nhìn lén.
Đáng tiếc, ngay cả cửa sổ cũng đã bị thiếu gia khóa lại, bọn họ không nhìn thấy gì, chính vì không nhìn thấy nên mới không hiểu.
Trong phòng, Triệu Bân nhìn trái nhìn phải.
Phải nói là Dương Đại và Võ Nhị thật sự làm việc rất chăm chỉ, trên giường của hắn đã chất đầy binh khí.
"Bắt đầu thôi".
Triệu Bân xắn tay áo, bắt đầu với một thanh đao đầu quỷ, thanh đao này rất dày và nặng, phải đến cả trăm cân, người bình thường khó mà có thể cầm lên nổi.
Thanh đao được luyện thành rất tỉ mỉ, nhưng chất liệu của nó vẫn còn lẫn nhiều tạp chất, khiến chất lượng cũng bị giảm đi rất nhiều.
Vừa nhìn qua, hắn liền dẫn động sấm sét.
Sấm sét rền vang, tia sét vòng vèo như những con rắn quấn lấy thân đao.
Bước tiếp theo, chính là tôi luyện.
Vì chất liệu của món binh khí này trong quá trình luyện thành vẫn chưa đủ tinh khiết, cho nên cần phải đẩy hết tạp chất ra ngoài để làm tăng độ cứng và độ linh hoạt của nó.
Răng rắc! Răng rắc!
Thanh âm răng rắc liên tục vang lên, một đám bụi tro bay ra khỏi thân đao, tất cả đều là tạp chất được sấm sét đẩy ra ngoài trong quá trình tôi luyện, trước đây chúng được trộn lẫn trong thân đao, chỉ là những thành phần vô dụng.
Lúc hắn dừng tôi luyện, sấm sét cũng tan biến.
Thanh đao đầu quỷ trong tay hắn vẫn dày, nhưng nhẹ hơn do đã loại bỏ hết tạp chất.
Nhẹ hơn ít nhất cũng phải từ ba đến năm cân.
Triệu Bân lại cầm lên một cây thương ngắn để loại bỏ tạp chất, còn lại chất sắt nguyên thì dung hợp với thanh đao đầu quỷ, để cho nó trở về cân nặng ban đầu, nhưng chất lượng trước sau thì đã hoàn toàn khác nhau, độ cứng và độ linh hoạt đều tăng lên một bậc.
"Không tệ".
Triệu Bân mỉm cười, cầm thanh đao đầu quỷ trong tay, chém qua chém lại.
Sau khi được sấm sét tôi luyện, thanh đao này đã hoàn toàn lột xác.
Thoạt nhìn trên thân đao còn có dấu ấn sấm sét mờ ảo, thân đao dường như cũng đã lớn hơn.
Hắn muốn cải thiện nó hơn nữa.
Nhưng mà nguyên liệu để làm ra thanh đao này có cấp bậc quá thấp, cho dù nó có được tôi luyện đến đâu thì cũng không thể vượt quá phẩm cách đã được xác định.
Đây là mặt hạn chế của vật liệu.
Những gì hắn có thể làm chỉ là khiến cho nó trở nên tinh khiết nhất có thể mà thôi.
Có điều, chỉ cần tôi luyện tới mức độ đó là đủ rồi.
Hắn không hề nói ngoa, độ cứng và độ linh hoạt của thanh đao đầu quỷ trong tay của hắn đã cao hơn rất nhiều so với binh khí của Liễu gia.
Sấm sét của hắn là sấm sét nhà trời, ngay cả khi nó chưa phát huy hết sức mạnh, thì thú hỏa bình thường cũng không có cửa mà so sánh.
Mặc dù quá trình luyện khí có giống nhau, nhưng bên đó không thể nào luyện ra được tinh hoa như hắn.
Còn luyện thêm nữa, thì chẳng khác nào cắt cổ gà bằng dao mổ trâu.
Binh khí đã có sẵn, hắn chỉ cần sửa đổi một chút cho tốt lên, chứ nếu hắn muốn chân chính luyện thành binh khí mới thì quá trình cũng không nhanh chóng đến vậy.
Cũng như kiếm Long Uyên của hắn, đến tận bây giờ vẫn chỉ là một thanh kiếm vô cùng thô kệch, không trải qua một thời gian dài tôi luyện mới lại thì không có cách nào trở thành một thanh kiếm tốt, bây giờ nó chỉ thích hợp dùng để đập người.
"Món đầu tiên".
Triệu Bân mỉm cười, xếp thanh đao đầu quỷ sang một bên.
Hắn nhặt lên một thanh kiếm khác.
Đây là một quá trình cực kỳ dài, dù sao trong phòng vẫn còn có biết bao nhiêu binh khí.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Trong phòng, hắn mệt mỏi ngồi xếp bằng, gương mặt tái mét, mồ hôi nhễ nhại, tinh thần cũng uể ải không muốn động tay.
Luyện khí là một kỹ thuật tốn sức.
Cả quá trình khiến cho hắn bị hao phí chân nguyên, hao phí tinh lực, tinh thần cũng không chịu được cường độ làm việc cao thế này, nửa chừng thường xuyên phải ngừng lại lấy sức.
Hắn chỉ làm chơi chơi, mà đã mệt tới mức hai mắt đỏ ngầu dày đặc những tia máu.
"Ngày mai mua thêm mấy viên Tinh Khí đan đi".
Nguyệt Thần đang khoan thai nằm trên mặt trăng, thậm chí còn không thèm mở mắt, chỉ tùy ý nói một câu.
"Nói đúng lắm", Triệu Bân lau mồ hôi đáp.
Tinh Khí đan là loại đan dược bồi bổ tinh thần, nói là đan dược thì cũng không đúng, gọi nó là dược hoàn thì chính xác hơn, vì đan dược chân chính vô cùng quý giá, lật tung hết thành Vong Cổ lên cũng chưa chắc tìm được một viên.
Biết làm sao được, luyện đan sư so với luyện khí sư lại càng hiếm hoi hơn.
Những nhân tài đó đều đã đi tới những nơi phồn hoa hơn, nơi có đãi ngộ tốt hơn, ít nhất cũng phải tốt hơn thành Vong Cổ ở vùng nông thôn hẻo lánh này.
Nguyện liệu luyện đan không hề dễ kiếm, tự mình còn không đủ dùng, làm sao có thể mang ra bán được.
Nếu có bán thì cũng sẽ bị đặt trước từ lâu.
"Nghe nói một tháng nữa Liễu Thương Không sẽ tổ chức tiệc đại thọ".
"Tin này đã truyền đi khắp thành Vong Cổ rồi, thiệp mời rình rang, lại có xe ngựa đưa đón".
"Có quan hệ với Thiên Tông có khác".
"Nhắc đến Liễu gia là ta lại thấy khó chịu, Liễu Như Nguyệt đó, thật uổng công thiếu gia nhà chúng ta đối tốt với cô ta như vậy".
Ngoài phòng có tiếng rì rầm nói chuyện.
Đó là Dương Đại và Võ Nhị, cửa hàng đóng cửa cho nên họ cũng không có việc gì làm, bèn ngồi xổm dưới gốc cây nói chuyện.
Lão Tôn cũng ở đó, tay cầm một cái tẩu hút