Ầm! Bùm!
Mười mấy tấm bùa nổ liên tiếp phát nổ dưới ánh nhìn của mọi người.
Máu phun ra, tiếng thét chói tai vang lên.
Nghiêm Khang có thể chịu được sức nổ nhưng huyết ưng thì không.
Một tấm bùa nổ nổ tung làm nó bay không vững, chưa kịp hoàn hồn thì bùa nổ thứ hai đã kích hoạt khiến xương cốt đều gãy, sau đó bùa nổ lại liên tục từng đợt nối tiếp từng đợt, máu bắn ra khắp nơi.
Đợi khói tan bớt đi, một cánh của nó bị gãy, nửa người đều cháy đen như than, cách một khoảng xa vẫn có thể ngửi thấy mùi thịt nướng.
“Trông có vẻ đau lắm”.
“Vẫn là bùa nổ dễ dùng, đánh vật cưỡi tốt hơn nhiều thứ khác”.
“Trận chiến này quả là không gì sánh bằng”.
Bên dưới có rất nhiều người kinh ngạc, mắt thấy huyết ưng rơi xuống như cánh diều bị đứt dây, sau đó vòng vẻo trên không trung, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp.
“Hay lắm!”
Chư Cát Huyền Đạo vuốt râu, nhiều người cũng thầm thốt lên hai chữ này, chủ yếu là do họ không cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy Nghiêm Khang, chẳng hạn như tên mập, nhóc ham tiền đều sáng quắc mắt, tay cầm lá cờ nhỏ, hò hét rất là sung.
Chậc chậc chậc!
Lâm Tà vừa cảm khái vừa chậc lưỡi, phải nói là khả năng chiến đấu trên không của tộc Huyết Ưng đứng đầu Đại Hạ này thì hắn ta đã từng thấy rất nhiều lần, dù là quân đội của triều đình cũng phải chịu thua.
Bây giờ lại bị Triệu Bân đánh bại.
Nhìn chung từ trước đến nay, đây hẳn là lần đầu tiên.
“Không ngờ tộc Huyết Ưng lại thua khi đấu trên không”.
Lão Vong Cổ hít sâu một hơi, cũng mở mang tầm mắt.
Đã nói mà, đồ đệ của Hoàng tộc là vật báu, rất dũng mãnh trên sàn đấu.
Sau khi một bước lên trời thì đều là rất ngang ngược.
Có người vui thì cũng có người buồn.
Những kẻ đối địch như đám người Hán Triều, Vũ Văn Hạo sa sầm mặt mày.
Quả thật họ đã quá xem thường Triệu Bân rồi, đánh bại Nghiêm Khang trong trận chiến trên không, chỉ cái này thôi cũng đủ chết rồi.
“Hắn phải chết”.
Trong mắt của đám con cháu các gia tộc lớn đều lóe lên tia lạnh lẽo, sức mạnh tiềm ẩn của Triệu Bân quá đáng sợ.
Người khó chịu nhất vẫn là trưởng lão Huyết Ưng, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi.
Ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt, từng tấm bùa nổ khiến họ đều ngơ ngác.
“Bay vững, bay vững cho ta”.
Nghiêm Khang hét về phía không trung, huyết ưng bay không vững, tất nhiên hắn ta cũng không thể đứng vững.
Cao như thế.
Nếu rơi cắm đầu xuống đất thì cảm giác rất là đau.
Huyết ưng chỉ biết kêu lên thảm thiết.
Nó đã không còn nghe được lệnh của chủ nhân nổi nữa rồi, nói cách khác là đầu nó giờ đã bị nổ đến mức kêu ong ong, cả người rơi vào trạng thái mơ hồ.
Hơn nữa bị nổ cho tàn phế rồi, còn có thể bay vững được nữa sao? Bà mẹ nó chứ, ngươi cũng phải nhìn tình trạng của ta đây chứ.
Vút!
Đại bàng lao xuống như một bóng đen.
Keng!
Triệu Bân cũng chưa rảnh tay, một tay cầm hai thanh kiếm, một thanh Tử Tiêu chém đứt cái cánh còn lại của huyết ưng, thanh Long Uyên đập mạnh lên đầu huyết ưng.
Đây chính là đòn chí mạng.
Huyết ưng kêu lên, sau đó bất tỉnh ngay tại đó mặc cho Nghiêm Khang kêu gào thế nào cũng không có phản ứng.
“Thiếu chủ”.
Các trưởng lão tộc Huyết Ưng đồng loạt nhảy qua khỏi tường thành, ai cũng có một con huyết ưng tiếp ứng.
Phải có đến mười mấy con, con nào cũng lao thẳng lên trời để đón lấy thiếu chủ nhà chúng không thể để hắn ta ngã xuống được.
Với độ cao như thế, nếu hắn ta ngã xuống chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
“Ta nói đây là làm càn!”
“Người tộc Huyết Ưng không cần mặt mũi, làm càn thì có là gì”.
“Cũng đúng, cần mặt mũi gì nữa!”
Mọi người đều nhốn nháo bàn tán, tộc Huyết Ưng bị chọc tức rồi!
Phải nói là quân tiếp viện của tộc Nghiêm Khang vẫn rất cố gắng.
Mười mấy con