Không thể không thừa nhận, Triệu Bân rất là hào phóng.
Cũng phải, trong tay hắn có bùa hộ mệnh, Nghiêm Khang chết ngất đi chính là lá bùa hộ mệnh.
“Ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt!”
Triệu Bân nắm chặt kiếm Tử Tiêu, không dám sơ suất.
Chỉ cần một thoáng lơ là sẽ bị tiêu diệt ngay! Mấy lão già này ra ngoài chắc chắn không đem theo thể diện, chỉ cần hắn để lộ sơ hở, họ sẽ tấn công trong chớp mắt.
“Thả người!”
Đám đông trưởng lão tộc Huyết Ưng hô ầm lên, trước giờ chỉ có tộc Huyết Ưng uy hiếp người khác chứ đã từng bị người khác uy hiếp bao giờ đâu? Cảm giác này thực sự khó chịu, khó chịu đến mức muốn giết người.
“Quay về thành nói chuyện, được chứ?”
Triệu Bân mỉm cười, hắn cũng không ngốc.
Trong thành cấm ẩu đả, vào thành là an toàn, còn ở ngoài thành chẳng có gì đảm bảo, thành chủ thành Vong Cổ cũng không có quyền nhúng tay vào.
Vì thế, hắn có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
“Thả thiếu chủ của ta ra, ngươi sẽ bình an vô sự”.
“Thả hắn ra ta còn chết nhanh hơn!”, Triệu Bân cười khẩy, chẳng cần thể diện gì nữa.
Nếu giao lá bùa hộ mệnh này ra thì hắn sẽ bị bao vây ngay lập tức.
“Ngươi thích chết à!”
Trưởng lão Huyết Ưng tính khí vốn đã chẳng ra sao lập tức nổi điên ngay tại chỗ.
“Vãn bối chỉ muốn sống thôi”, Triệu Bân cười khinh bỉ: “Mở một con đường đi, thả ta về thành, tự khắc sẽ giao thiếu chủ của ngươi ra.
Còn nữa, sự nhẫn nại của vãn bối cũng có giới hạn thôi”.
Nói rồi, thanh kiếm Tử Tiêu trong tay Triệu Bân khẽ gầm lên, ánh sáng lạnh như băng đã sượt qua cổ Nghiêm Khang, cũng chỉ là một vết xước rất nông, nhưng ngụ ý cực kỳ rõ ràng: Nếu còn dám lề mề thì tiểu gia không ngại chém đầu hắn luôn.
Hành động này quả thực rất có khả năng uy hiếp.
Mười mấy cao thủ Huyền Dương đạt đỉnh thực sự sợ hãi, đó là thiếu chủ của họ, nếu hắn ta có mệnh hệ gì thì họ khỏi cần quay về nữa, quay về cũng phải chết thôi.
“Lùi ra!”
Trưởng lão đứng đầu của tộc Huyết Ưng khẽ “hừ” một tiếng,