“Thả người!”
Mười mấy cao thủ Huyền Dương đạt đỉnh hét ầm lên, bao nãy họ bao vây hắn trên không trung, bây giờ đáp đất rồi vẫn bao vây hắn.
Với khí thế ấy, đừng nói là chạy, dù Triệu Bân có bò cũng chưa chắc đã bò ra được.
“Hỗn xược!”
Không đợi Triệu Bân lên tiếng đã nghe thấy tiếng quát của thị vệ phủ thành chủ.
Dám làm loạn trước phủ thành chủ, lá gan to gớm nhỉ! Ăn no rửng mỡ phải không? Coi bọn họ là vật trang trí à?
“Nhìn xem, ta đã bảo sẽ đến phủ thành chủ mà!” Đọc nhanh tại Vietwriter
“Tên nhóc Triệu Bân đó thành tinh rồi hả? Chọn địa điểm khá đấy!”
“Vào thành rồi thì tộc Huyết Ưng không dám làm càn đâu”.
Các khán giả cũng đã chạy tới, lời bàn tán vang lên không ngớt.
Để xem một vở kịch hay, ai nấy chạy nhanh như thỏ, chỉ một lát thôi đã đen kịt cả vùng, biến cửa phủ thành chủ thành nơi trẩy hội, giao thông tắc nghẽn, đến cả nóc nhà, ngọn cây và bờ tường xung quanh đó cũng lố nhố đầu người.
“Vẫn không chịu thả người?”, trưởng lão Huyết Ưng quát lên.
“Thả chứ, lát nữa sẽ thả”, Triệu Bân mỉm cười.
Hắn đang đợi người.
Đợi ai thế? Đợi Dương Hùng ra ngoài, cũng chỉ có lão ta mới có thể trấn áp được cục diện này.
“Thích chết hả!”
“Ngươi đừng dọa ta nha, kiếm của ta không có mắt đâu”.
“Kẻ nào đang gây ồn ào!”
Giữa những tiếng mắng chửi, một giọng nói điềm nhiên nhưng uy nghiêm đột ngột vang lên.
Vừa nhắc Dương Hùng, Dương Hùng đến