“Xuất quỷ nhập thần thế!”
Triệu Bân vô thức lùi về sau một bước.
Linh châu của hắn không hề phản ứng gì nên chắc trên người đối phương có bảo bối bí mật nào đó giúp che giấu tu vi.
Sở dĩ lão già áo đỏ chạy tới đây, chắc hẳn là vì trước đó từng thấy ánh sáng vàng phát ra, bất kỳ ai ngó thấy cũng phải chạy tới xem xét.
“Ngoan ngoãn giao nộp đi, ta sẽ cho ngươi được chết yên ổn”.
Lão già áo đỏ cười đê tiện, chỉ là một võ tu Chân Linh tầng bốn thôi mà, tát cho nó một cái là chết tươi.
“Sư phụ, lão hù con kìa!”
Triệu Bân lập tức đứng thẳng người, vẫy vẫy tay về phía sau của lão già.
Sư phụ?
Lão già áo đỏ nhíu mày, lập tức nhìn lại.
Thế nhưng, sau lưng ông ta tối thui như hũ nút, đừng nói tới sư phụ, một con chim cũng không có.
Mẹ kiếp, bị chơi xỏ rồi.
Đợi khi ông ta quay người lại thì Triệu Bân đã bắt đầu trốn, hai bên chân dán hai lá bùa tốc hành, tốc độ nhanh như chớp, chẳng khác nào một bóng đen luồn lách giữa rừng cây.
“Hay lắm, tiểu tử này, nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết”.
Ông già áo đỏ “hừ” một tiếng, gió lớn nổi lên, ông ta đuổi sát theo sau, gương mặt rất khó coi, thậm chí trở nên dữ tợn.
Một võ tu Chân Linh thấp hèn mà biết nhiều trò ghê, đến cả cao thủ đỉnh cao Huyền Dương như ông ta cũng bị xoay như dế, đúng là mất mặt.
Còn nữa, mẹ kiếp, ngươi ăn gian đấy à?
Dù từng gặp rất nhiều võ tu cảnh giới Chân Linh, nhưng lần đầu ông ta gặp được người chạy nhanh như Triệu Bân.
Ăn gian ư? Ông đây còn muốn lái máy bay luôn kìa?
Triệu Bân chửi thầm một tiếng, đến cả Nguyệt Thần cũng bị chửi theo.
Cô ả này chắc chắn đã biết