Chỉ trong mười mấy hơi thở ngắn ngủi, ông ta đã đuổi tới nơi rồi.
Keng! Keng!
Sau đó là mười mấy luồng kiếm khí lao vào không trung, phát ra âm thanh leng keng.
Triệu Bân nghiêm nghị, liên tục tránh né được dù suýt bị đâm trúng.
Thế nhưng, kiếm khí này quá bá đạo, dù hắn không bị đâm trúng, nhưng cũng bị dư chấn của nó ảnh hưởng, từ đầu đến chân có thêm mười mấy vết máu.
Cũng may mà không bị đâm trúng, chứ nếu dính phải một nhát nào thôi cũng sẽ bị cắt ra như miếng đậu phụ.
“Nổ chết ngươi này!”
Triệu Bân “hừ” một tiếng, dùng võ hồn điều khiển phi đao, mười mấy thanh đao bắn ra.
“Bùa nổ à, hay đấy, có thể đả thương ta sao?”
Ông già áo đỏ cười khẩy, nửa đêm nửa hôm nhưng mắt mũi ông ta còn tốt chán, trông thấy từng thanh phi đao đang bay tới, cũng trông thấy từng lá bùa nổ được treo bên trên.
Tiếc rằng thứ này không có tác dụng quái gì với ông ta.
Chân nguyên hộ thể của cao thủ đạt đỉnh Huyền Dương đâu phải là để trưng bày.
Thực tế đúng là như vậy.
Mười mấy lá bùa nổ đồng loạt nổ tanh bành, tuy gây ra động tĩnh không hề nhỏ, nhưng vẫn không suy chuyển được lão già kia, đến cả chân nguyên hộ thể của người ta cũng không phá vỡ được chứ đừng nói gì đến đả thương.
Triệu Bân đã sớm dự tính được điều này.
Là do tu vi của hắn quá thấp nên uy lực của bùa nổ do hắn vẽ ra cũng không cao đến đâu được, gặp cảnh giới Chân Linh thì ổn, gặp Huyền Dương tầng một chắc