Đấy chỉ là bản tóm tắt thôi, Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh thật sự vốn không phải là thứ cho người thường luyện, còn hắn thì ngược lại, vì trong lòng hắn luôn ấm ức, tối đó hắn thay xương đổi cốt, dù cho đau đớn thế nào thì cũng không bằng sự sỉ nhục đó.
“Cảm ơn tam ca!”
“Cảm ơn thì nghe xa lạ quá, cố gắng luyện tập đi!”, Triệu Bân mỉm cười và đứng dậy.
Sau khi hắn đi, Triệu Xuyên vô cùng kích động.
Có pháp môn luyện thể rồi thì còn tính toán sổ sách gì nữa, phải tìm chỗ tu luyện ngay thôi.
Đã nói rồi mà, bao năm hèn mọn rồi cũng sẽ có lúc gặp được vận may, mà tam ca Triệu Bân chính là quý nhân của hắn ta, bao năm nay, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm thấy rần rần cả người.
Một mặt khác, Triệu Bân đã về đến cửa hàng binh khí.
“Thiếu gia, việc làm ăn của chúng ta hơi tệ!”, Võ Nhị nhỏ tiếng nói.
“Tệ đến mức nào?”
“Đã ba ngày rồi mà chưa bán được binh khí nào cả”.
“Đúng thế… Tệ lắm ạ!”
Triệu Bân gượng gạo ho một tiếng, nhìn nhà họ Liễu buôn bán tấp nập, rồi nhìn lại các gia tộc lớn, họ đang hăng máu muốn đánh bại nhà họ Triệu thì cửa hàng binh khí của nhà họ Triệu làm ăn yên ổn mới lạ.
“Cố duy trì trước đã!”
Triệu Bân đi vào nhà sau, hắn vẫn đang suy nghĩ làm sao để phản công lại.
“Ây dà, ai thế kia?”
Hắn đi vào nhà sau thì nhìn thấy thằng nhóc tóc tím đứng chậc lưỡi ở phía xa.
Tình trạng của nó không thể nào tốt cho được, không biết nó đã bị nhân tài nào đập cho một trận mà mặt mũi bầm tím hết, lúc này còn bị treo trên cây, toàn thân lắc lư