Nếu không phải vì tu vi thấp thì e rằng ông ta đã sớm tìm lão mập tính sổ rồi, còn uống rượu nữa á? Uống rượu cái đầu ngươi á! Ông vẫn còn nhớ ngươi đã nhét tất thối vào miệng ông đấy!
Triệu Bân vẫn chưa nhìn thấy nhóc ham tiền và tên mập đâu.
Chắc là hai người đó đã ra ngoài lượn lờ rồi, nói không chừng cả hai đang ở sòng bạc phía đối diện cũng nên.
Đúng vậy, hai người thật sự đang ở trong đó.
Đi cùng họ còn có Xích Yên, họ đã thắng đến mức nhà cái phải tối tăm mặt mày.
“Sư tôn nhà ngươi đâu?”
Chư Cát Huyền Đạo nhìn ra phía sau lưng Triệu Bân.
“Chết rồi!”
Triệu Bân mở miệng là thốt ra hai chữ đó ngay.
Nguyệt Thần lập tức mở mắt, liếc hắn một cái.
Mẹ nhà ngươi, dám trù bà à?
Triệu Bân không chịu thua, liếc lại Nguyệt Thần một cái.
Đồ đệ là gì? Là để gài chơi cho vui!
Sư phụ là gì? Là để trù cho sướng mỏ.
Thấy không, hai câu đó không chỉ hợp mà còn khá khớp nữa.
Cô gài ta thì ta sẽ trù cô mỗi ngày.
“Chết càng tốt, chết rồi thì có thể ngủ lâu hơn!”
Lão mập chậc lưỡi, chỉ có Triệu Bân mới dám nói như thế.
Đại Hạ Hồng Uyên đứng đầu thiên hạ, đâu ai dám trù đối phương, chỉ có đồ đệ của người ta mới làm điều đó, từ đó có thể thấy tình cảm của hai thầy trò họ còn sâu sắc, thân thiết hơn cả tưởng