"Ta chuẩn bị sẵn sàng để hóng chuyện rồi đó".
Gặp lúc dầu sôi lửa bỏng, sẽ luôn xuất hiện những người muốn thêm dầu vào lửa, sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn.
"Chạy, chạy đi đâu".
Tiếng mắng người đã vang lên, Xích Yên phóng ra nhanh như gió, một chưởng đánh ngã Triệu Bân đang bỏ chạy, sau đó cưỡi lên người hắn, đánh hắn không ra hình người, mắt mũi miệng đều bị dập nát bét, ngay cả lão mập nhìn thấy cũng không khỏi giật giật khóe miệng.
"Ta không nhìn thấy gì cả".
Triệu Bân kêu la om sòm, muốn đứng dậy nhưng không thể nào đứng dậy nổi vì Xích Yên đã tức giận dùng lực đè lên người hắn.
"Ngươi còn dám nói".
Xích Yên quát lên, vô cùng dọa người.
Bất kỳ cô gái nào cũng sẽ nổi giận trước một chuyện như vậy!
Đã nhìn rồi thì thôi đi, lại còn dám nói ra trước mặt của mọi người?
Lần này thì hay rồi, đã để cho bà đây bắt được ngươi!
"Nhìn cũng lỡ nhìn rồi, cô còn muốn gì nữa!"
"Ta đã thấy hết toàn thân của cô rồi, vóc dáng cũng không tệ lắm".
"Trắng, rất là trắng".
Thế mà Triệu thiếu gia vẫn còn ngang ngược, đã bị đánh nhừ tử mà lời nói ra vẫn vô cùng thiếu đứng đắn, vì hắn nói liên tục, cho nên hắn cũng bị đánh liên tục không kịp thở.
Đây chính là công lao của Nguyệt Thần.
Tú Nhi mà đã muốn chơi ai thì kẻ đó chắc chắn phải gặp chuyện thê thảm.
"Đúng là một hảo hán".
Khán giả vừa hóng chuyện vừa tặc lưỡi, cũng có không ít người bật ngón tay cái lên khen ngợi Triệu Bân, không biết là do hắn bị đánh còn quá nhẹ, hay là do hắn bản tính không biết xấu hổ, đã làm chuyện sai trái còn