“Không cần à? Không cần là ta lấy lại đấy nhé!”
“Đừng đùa, cho thêm thỏi nữa đi!”
Không khí ở đó rất thân thiết, ai cũng cười tươi rạng rỡ.
“Ta chính là người đã nhìn cô tắm tối hôm đó.
”
Đột nhiên, không khí náo nhiệt bỗng trở nên im lặng vì câu nói đó.
Là do Triệu Bân nói.
Chính xác thì nó là lời của Nguyệt Thần.
Càng chính xác hơn nữa là Nguyệt Thần mượn miệng của Triệu Bân để nói với Xích Yên.
Giọng điệu cực kỳ bá đạo.
Vẫn là câu nói đó, Tú Nhi gài đồ đệ của mình rất chuyên nghiệp.
Nơi này có nhiều người như vậy, thế mà bầu không khí lại đột nhiên trở nên yên ắng!
Lúc này, một đám bằng hữu trong vườn đều bị lời nói của Triệu Bân làm cho sửng sốt, tu vi cao thâm như lão mập cùng Chư Cát Huyền Đạo cũng phải ngẩn người ra đó, Triệu Bân nói ra điều đó với vẻ mặt đầy tự hào, hơn nữa còn có chút ngang ngược, họ cũng không biết Triệu Bân lấy đâu ra mặt mũi mà dám nói ra điều đó, đầu óc của hắn bị lừa đá rồi hay sao?
Con mợ nó, không ngậm miệng lại được!
Khóe miệng của Triệu Bân trong nháy mắt lại co giật mấy chục cái.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Sư phụ không tự nhiên mà bái được, thần linh cũng không tự nhiên mà được phong thần, cũng như Tú Nhi vậy, vô cùng xuất chúng trong mấy chuyện hại người này, lúc nào cũng chờ đến đúng thời điểm thích hợp, trước tiên để cho đồ nhi gặp chuyện vui mừng thật lớn, rồi ngay lập tức đạp đồ nhi xuống hố cho chết.
"Còn có chuyện đó sao?"
"Tắm khi nào, tắm ở đâu, nhìn rõ không?"
"Nói nhanh đi! Thật là bất ngờ quá".
Trong chớp