Bởi vì trận cá cược này, có trời mới biết bao nhiêu người đã chạy tới sới bạc, không chỉ khách cá cược, mà còn cả những kẻ rảnh rỗi túm tụm lại, thậm chí ông lão bán bánh rán cũng chạy tới vì muốn kiếm ít thu nhập ngoài lề, không kể tới những người hóng hớt không sợ lớn chuyện.
“Liễu gia thắng thì một ăn hai”.
“Triệu gia thắng thì một ăn chín”.
Các sới bạc lớn của thành Vong Cổ ăn ý đến kỳ lạ, họ chuẩn bị trước cả tỉ lệ cá cược rồi.
“Coi thường Triệu gia tới cỡ vậy hả”.
“Ngươi không biết hả, luyện khí sư của Triệu gia phải đối đầu với Khô Sơn đấy”.
“Lão già đó, trình độ cao lắm”.
Các sới bạc rất náo nhiệt, tỉ lệ đặt cược quá đã mắt, những lời cảm thán cũng khá nhiều.
Danh tiếng của Khô Sơn đã được đồn đi khắp nơi, với tình thế này, hiếm ai coi trọng Triệu gia.
“Thiên linh linh địa linh linh”.
“Phù hộ cho bọn ta kiếm bộn tiền”.
Tên mập đen thui và nhóc hám tiền đi đến đâu cũng có đôi có cặp, cả hai vái lạy thần linh rồi mới ôm bạc tới sới bạc ở phía đối diện.
Hai người này rất hào sảng, đặt cược toàn bộ gia sản, cược rằng Triệu Bân sẽ thắng.
Người nhà mình mà, phải kiếm thể diện cho Triệu Bân.
“Một ngày mới nào”.
Nhắc đến Triệu Bân, hắn vừa vươn vai vừa đi ra khỏi phòng.
Trùng hợp gặp ngay Xích Yên vừa quay về.
Bốn mắt nhìn nhau, Triệu Bân chưa kịp vươn vai xong lập tức nhanh chân rút về phòng mình.
Hắn dùng thuật xuyên