Sau canh bạc này chắc chắn sẽ có rất nhiều người bị phá sản.
Đến khi màn đêm buông xuống, Triệu Bân mới về cửa hàng binh khí.
Dù là cửa hàng binh khí của nhà mình nhưng hắn lại đi vào như tên trộm, đầu tiên là lộ ra nửa cái đầu, dáo dác nhìn xung quanh, sau khi thấy không có Xích Yên ở đây, hắn mới chạy nhanh vào trong để đỡ phải bị người ta mắng.
“Cược cũng không ít đấy”.
Chư Cát Huyền Đạo ở đó cầm sách cổ ngồi dưới gốc cây già yên tĩnh đọc sách.
“Cũng không có bao nhiêu cả”.
Triệu Bân cười ha ha, thật ra trên người hắn chỉ còn lại mấy khối bạc vụn.
Mà nếu đã là cược đánh bạc thì phải đặt thật lớn, nếu không thì sao có người giàu lên nhờ chiếu bạc chứ?
“Ghi công của ta vào”.
Lão mập xuất quỷ nhập thần, vung tay một cái, một ngọn lửa xuất hiện.
Ngọn lửa màu đỏ bao phủ cả người thuộc thú hóa, cấp bậc không cao.
“Vậy thì phải ghi vào”.
Mắt Triệu Bân sáng rực, hành động tỏ vẻ thì vẫn cần làm mà, cầm cuốn sổ nhỏ, trên đó còn in ba chữ “sổ công lao”, còn về phần thưởng thì đi tìm sư phụ của hắn đòi.
“Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy”.
Chư Cát Huyền Đạo cũng phất tay áo, một đốm lửa màu lam lơ lửng giữa không trung.
Ngọn lửa này rất phi thường.
Nó cũng thuộc thú hỏa nhưng là cấp bậc cao nhất trong thú hỏa, có thể so với địa hỏa.
Không biết Chư Cát Huyền Đạo tìm được ở đâu, có lẽ là đến chỗ Dương Hùng lấy về.
“Này nhóc, bọn ta đều cược cho ngươi đấy”.
Tên mập và nhóc ham tiền cũng đến cược hết mọi thứ chúng có.
Triệu Bân không đáp lời mà chỉ lắc đầu chạy đi.
Chạy được vài bước, hắn vòng về mang hai ngọn lửa thú hỏa đi.
Sở dĩ làm thế là vì hắn thấy Xích Yên đến, bản thân