“Ta đặt cược hết mọi thứ rồi chỉ đợi thu lại ngân lượng”.
“Đừng lỗ sạch là được”.
Có rất nhiều người vào bàn, tất cả đều đã đặt cược.
Trận đấu luyện khí vẫn chưa diễn ra nhưng bầu không khí đã nóng lên, người người đông như trẩy hội, đông nghìn nghịt thế thì sao lại không có chuyện tán phét chứ? Càng đừng nói đến việc hai nhà đã tạo ra cảnh tượng lớn như thế.
Ngay cả thành chủ cũng bị quấy rầy.
Đài thi đấu này, thêm cả hội trường đều là do phủ thành chủ lo liệu.
Hai nhà đều không có ý kiến gì, nếu muốn vào xem thì phải trả phí vào cửa.
Thế nên mới nói:
Dương Hùng là một kẻ điên khi bước lên chiến trường nhưng một khi rời khỏi chiến trường, lão ta cũng là một người làm ăn kinh doanh.
Lão ta chính là ông vua không ngai trên địa bàn của mình, tạo thành cảnh tượng hoành tráng thế này là để thu chút bạc dùng.
“Làm thành chủ sướng thật”.
Tên mập đã đến từ sớm, nhóc ham tiền và thằng nhóc tóc tím đi cùng, ngay cả Xích Yên cũng tìm chỗ ngồi.
Chư Cát Huyền Đạo và lão mập cũng không muốn bị bỏ ở nhà, chỗ nào có náo nhiệt thì chạy đến đó.
Họ đều biết Triệu Bân đánh nhau rất giỏi nhưng lại không biết khả năng luyện khí của hắn thế nào, chắc đồ đệ của Hoàng tộc sẽ không yếu thế đâu nhỉ.
“Vương gia đến rồi”.
Không biết là ai nói câu này nhưng