Không lâu sau, Liễu gia đến.
So với các gia tộc như Vương gia thì khi Liễu gia đến đây đã thu hút không ít ánh mắt.
Nhìn đi, Liễu Thương Không đã tới rồi, bước đi thanh thoát mạnh mẽ toát ra uy nghiêm và tài trí của cao nhân hơn người.
Liễu Như Nguyệt và quản sự Liễu gia cũng đến, tính sơ qua cũng mười mấy người.
Cực kỳ phô trương!
Nhưng mọi người đến xem đều chỉ chú ý đến hai người, một là Liễu Như Nguyệt, vì dù gì cô ta cũng là thiên chi kiêu tử, hai là Khô Sơn vì ông ta là người tham gia trận đấu hôm nay.
Ông ta mặc một bộ áo bào dài màu tím, mái tóc màu xám tung bay trong gió, cả người như được bao bọc bởi hỏa tức mang theo năng lượng bí ẩn, những người đứng gần ông ta có thể cảm nhận được sóng nhiệt.
Luyện khí sư đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Thần thái của ông ta ngông cuồng tự cao hơn Liễu Thương Không.
Nếu không phải là gia tộc lớn lên tiếng hay hào phóng thì thiên tài nào chịu chạy tới cái thành bé tí tẹo này.
“Còn là Huyền Dương đỉnh cao thật nữa”.
“Mấy người mà gia tộc lớn tìm đến há có thể là kẻ tầm thường, chắc chắn đạo hạnh rất thâm sâu”.
“Sao vẫn không thấy luyện khí sư Triệu gia nhỉ?”
Bầu không khí ở hội trường rất náo nhiệt, có không ít tiếng bàn luận vang lên.
Khi nhìn thấy Khô Sơn rồi thì những người đặt cược Liễu gia thắng đều tự tin và khí thế hơn một chút.
Đây không phải là luyện khí sư tầm thường, nếu không có bất ngờ gì thì Liễu gia sẽ thắng trận so tài này.
Mà họ thì đang đợi để thu tiền về đây.
Khô Sơn đã ngồi xuống rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.
Ông ta là luyện khí sư của gia tộc lớn, ngoài Thiên Tông và Hoàng tộc, ông ta là một trong số ít những người có tài năng, chí ít là có trình độ về luyện khí.
Nếu không phải mâu thuẫn với một trưởng lão trong Thiên Tông thì ông ta đã vào Thiên Tông rồi.
Thế nên mới nói ông ta rất tự tin.
Vẫn là câu nói đó, chỉ cần không phải là luyện khí sư của Hoàng tộc và Thiên Tông thì ai cũng vô dụng.
Theo ông ta nghĩ, một gia tộc nhỏ còn lâu mới mời nổi