Có những kẻ còn nảy sinh ý định muốn giết người cướp của.
"Là thiên lôi".
Đôi mắt già nua của Khô Sơn sáng lên, ông ta đã từng xem qua binh khí của Triệu gia, món nào cũng mang lôi tức, cho nên ông ta cũng biết Triệu Bân có lôi điện, nhưng thứ mà ông ta không ngờ tới chính là lôi điện của hắn lại là thiên lôi.
Thân là luyện khí sư, ông ta cũng rất khao khát có được lôi điện, dùng lôi điện tinh luyện, dùng hỏa diễm dung hợp, ở trong lĩnh vực luyện khí thì đây là sự phối hợp hoàn mỹ tuyệt đối.
"Ta còn có thể cược thêm".
Khô Sơn vừa khống chế hỏa diễm tinh luyện sắt, vừa âm trầm cười một tiếng.
"Tiền bối hẳn là đã nhìn trúng thiên lôi của vãn bối", Triệu Bân cười nói.
Khô Sơn nhếch miệng cười nói: "Quả là người thông minh".
"Vậy tiền bối lấy cái gì để đánh cược", Triệu Bân cười, nhìn Khô Sơn, muốn có thiên lôi của ông đây thì cũng phải có tiền cược ngang hàng, mấy vạn lượng bạc cũng không đủ đâu.
"Tất cả mọi thứ của lão phu".
"Được".
"Hai người này trông thật thoải mái".
Khán giả bên dưới lại thổn thức tặc lưỡi.
Luyện khí là một công việc đòi hỏi kỹ thuật.
Vì là công việc kỹ thuật nên không được phân tâm, hai người này thì hay rồi, còn có thời gian tán gẫu.
Còn nữa, đặt cược như vậy không phải là quá lớn rồi hay sao!
Một bên cược thiên lôi, một bên cược tất cả mọi thứ, trận đánh cược này đúng là quá khí thế!
Đây là cục diện mà hắn muốn.
Trong lòng Triệu Bân thầm cười, vẫn là câu nói kia, đã mất công tới đây rồi, làm sao hắn có thể không hút hết máu của mấy người này được, không dạy cho mấy người này một bài học nhớ đời thì Triệu gia của hắn sẽ còn bị làm