Tiếp đó chính là thanh âm lanh lảnh phát ra từ thanh kiếm đen.
Thanh kiếm đen đang rung lên, trút bỏ lớp da xấu xí, kiếm khí bùng nổ, thanh kiếm trở nên sáng chói, có những tia sáng bao quanh thân kiếm, đây chính là thanh kiếm được thiên lôi tinh luyện, thanh âm lanh lảnh vang lên khá là chói tai.
"Đây mới là hình dáng thật của thanh kiếm đen đó sao?"
Có rất nhiều người đứng bật dậy, hai mắt phát sáng, mới vừa nãy thanh kiếm đen này còn có bề ngoài xấu xí, bây giờ lại hiện lên ánh sáng chói mắt của lôi văn, đúng là quá tinh xảo.
"Khô Sơn thua không oan".
"Nhìn phẩm cấp của thanh kiếm kia, thanh đao vàng làm sao có thể sánh được".
"Triệu Bân lấy đâu ra kỹ thuật luyện khí cao như vậy?"
"Cái này không quan trọng, cái quan trọng là Triệu Bân đã đánh bại Khô Sơn".
"Cũng đúng, chờ thu tiền thôi".
Ở trên đài, Triệu Bân thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Khô Sơn cũng vậy, nhưng điểm khác nhau đó là, Triệu Bân toát ra hào quang sáng chói, còn Khô Sơn thì chỉ trông giống như một gã hề.
Từ đầu đến cuối, ông ta chỉ là trò đùa của kẻ khác.
Từ đầu đến cuối, ông ta tự cho là mình rất lợi hại, còn đòi tăng mức cược.
Bây giờ thì hay rồi.
Thua địa hỏa, thua tài sản, ngay cả cái mạng của ông ta cũng đã thua vào tay kẻ khác.
Người ta vẫn hay nói gậy ông đập lưng ông, hôm nay ông ta chính là một ví dụ điển hình cho câu nói đó.
Điều này không thể trách người khác, cũng không thể trách Triệu Bân, chỉ trách Khô Sơn ông ta không bằng người ta.
Ông ta thách đấu hắn, còn chẳng phải là mặt dày mày dạn tự rước họa vào thân hay sao.
Giữa lúc mọi người còn