Còn có đồ nhi của Thiên Tông nữa, đều con mợ nó chẳng quan trọng.
Tất cả đám đó dù có hợp lại với nhau thì đã sao?
Muốn so sánh với Đại Hạ Hồng Uyên, thì cái đám đó còn không bằng một đám kiến hôi.
"Thành chủ, có thể nói chuyện riêng một chút hay không?"
Khô Sơn còn chưa nói nổi lời nào, thì đã nghe thấy Liễu Thương Không lên tiếng, lão ta không ngu, nói chuyện riêng một chút, thật ra là muốn dâng cho Dương Hùng chút lễ vật, lại muốn lấy Thiên Tông ra trấn áp, cho dù thua cũng muốn dùng thủ đoạn để không phải bồi thường, nói thế nào thì nhà lão ta vẫn còn có một đứa con gái là đệ tử của Thiên Tông, Dương Hùng chắc chắn phải nể mặt.
Nói thẳng ra là cho tới tận bây giờ lão ta vẫn còn rất tự tin.
Theo ý của lão ta, giữa Liễu gia và Triệu gia, Dương Hùng chắc chắn sẽ thiên vị Liễu gia của mình.
Đây cũng là suy nghĩ của Khô Sơn.
Ông đây là cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong đỉnh đỉnh đại danh, sao có thể thua cái mạng già này cho một tên nhóc được, nhân lúc không có ai nên giải quyết cho thỏa đáng, bất quá chỉ cần bồi thường chút bạc là được!
"Không".
Hai lão già kia mơ rất đẹp, nhưng Dương Hùng không hề tiếp nhận, chỉ nói ra một chữ vô cùng lãnh đạm, ngụ ý rõ ràng, thân là người đứng đầu một thành, ông đây nhất định phải công chính liêm minh, nếu không thì mấy lão già khác như Chư Cát Huyền Đạo, lão Huyền Không, lão mập cùng với Đại Hạ Hồng Uyên sẽ ngày ngày tìm lão ta uống trà tâm sự.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Khô Sơn liền đen lại.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Liễu Thương Không cũng vô cùng khó coi, lão thành chủ này cứng rắn như vậy sao? Ngày thường ta cũng biếu không ít lễ vật cho ngươi mà! Sao thời khắc mấu chốt ngươi lại không nể mặt ta, ta rất dễ