Trộm được về rồi nhưng lại mở không ra.
Vì tráp ngọc này có đường vân khóa bí mật.
Những đường vân cổ xưa đều ứng với một chữ mà chỉ người nhà họ Vương mới đọc được.
Nói trắng ra thì phải có cuốn mật mã riêng mới mở được vân khóa bí mật ra.
Nếu cố cưỡng chế mở ra thì vật bên trong sẽ bị tổn tại.
“Tú Nhi, cô đọc được không?”
“Cần gì có đọc được hay không?”
Nguyệt Thần lãnh đạm nói, cô ta nhìn xuyên qua được kết cấu vân khóa bí mật kia thì cần gì mật mã nữa.
Cô nàng này đúng là cái gì cũng biết.
Dưới sự chỉ dẫn của cô ta, Triệu Bân đã mở được khóa ra.
Lúc mở tráp ngọc ra, ánh sáng tỏa ra khắp nơi.
Hóa ra thứ đặt trong tráp ngọc không phải thảo dược mà là một chuỗi tràng hạt, nhìn có vẻ như tràng hạt nhà phật, nhưng lại có mùi thuốc nồng đậm.
“Ái chà, làm ta bất ngờ đấy”.
Nhìn tràng hạt, Nguyệt Thần híp mắt lại.
Rõ ràng là một bảo bối, nhưng lúng túng là lúc trước cô ta không nhận ra, đến khi tận mắt nhìn thấy thì mới biết là tràng hạt.
Cũng tại chút ý thức tàn này của cô ta thiếu lực cảm ứng nên nhìn nhầm.
“Sao lại là tràng hạt chứ?”
Triệu Bân ho khan, nhìn tràng hạt, cứ tưởng là thảo dược quý hiếm gì cơ.
“Nó còn quý hơn cả thảo dược đấy”.
“Vậy à?”
Sắc mặt Triệu Bân thay đổi siêu nhanh, Nguyệt Thần vừa nói xong thì hắn đã cầm chuỗi tràng hạt lên hà hơi vào, lại còn bắt đầu lần tràng hạt.
“Viên thứ ba từ dưới lên, lấy nó ra đi”, Nguyệt Thần nói, ngữ điệu chậm rãi.
Triệu Bân làm theo, lấy hạt đó ra, cũng chỉ to cỡ đầu ngón tay cái, màu đen bóng, đặt trong tay có cảm giác mát lạnh, mà tràn ngập hương vị cổ xưa.
“Nó là một hạt giống”.
Triệu Bân nhướng mày, hai ngón tay sờ tràng hạt, để ra phía trước cây đèn, trợn mắt nhìn.
Ủa, có khác gì tràng hạt đâu!
“Nó là hạt giống của cây thần tạo hóa”, Nguyệt Thần từ từ nói: “Nuốt vào đan điền, nó sẽ mọc rễ, tạo hóa vô hạn”.
Triệu Bân nghe vậy thì nuốt nước bọt khan.
Có chữ “thần” vào là khác hẳn ngay.
Nghe giọng điệu của Nguyệt Thần thì chắc chắn là không tầm thường đâu.
Cây thần tạo hóa này chắc chắn thuộc cấp bậc siêu đẳng.
Triệu Bân không nghĩ nhiều, đem hạt giống tạo hóa vào đan điền, vì thế mà chân nguyên trong đan điền bốc lên cuồn cuộn như sóng.
Mà Triệu Bân đang nhìn chằm chằm hạt giống đó, để xem nó có mọc rễ không.
“Vận may này thật sự quá đáng sợ”.
Nguyệt Thần lẩm bẩm, Triệu Bân may mắn vô cùng, lúc nào cũng vượt qua dự liệu của cô ta.
Một người có đại vận cỡ này mà bồi dưỡng, sau này không phải Phong thần cũng chắc chắn là một yêu nghiệt vạn cổ.
“Cô chắc chắn nó là hạt giống à?”
“Năm trăm năm mọc rễ, năm trăm năm có mầm, năm trăm năm nở hoa, năm trăm năm kết qủa”.
Ừng ực!
Triệu Bân nghe vậy thì thầm nuốt nước bọt, năm trăm năm? Đùa ta à? Dù là cảnh giới Thiên Võ thì cũng không sống nổi năm trăm tuổi đâu mà! Chưa kịp chờ nó mọc rễ thì hắn đã nằm dưới mồ rồi.
“Cho nên, phải cố gắng nâng cao cảnh giới đi”, Nguyệt Thần cười tủm tỉm: “Chỉ cần tu vi đủ cao, tuổi thọ đủ dài thì có thể”.
“Cô đừng có lừa ta đó”.
Triệu Bân thu mắt, lại nhìn qua đan điền, nếu như giảm bớt được năm trăm năm thì hay rồi.
Đêm dần qua đi.
Nhưng thành Vong Cổ thì không hề yên bình như vậy.
Tiền trang của Liễu gia bị mất trộm, mà không chỉ mất một chút đâu.
Bọn họ đã báo lên quan phủ và đang đi tìm tung tích rồi, làm loạn hết cả lên.
Sau đó là đến lượt Vương gia.
Giống hệt Liễu gia, Vương