Lúc Triệu Bân tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn, đầu vẫn còn ong ong.
Mặt đất giống như sóng biển, nghiêng nghiêng ngả ngả, đi thế nào cũng không vững.
Chờ lúc tỉnh lại thì hắn mới nhìn lại Nguyệt Thần.
Cô gái này thì nhàn quá rồi, nằm nghiêng trên mặt trăng, một tay bưng mặt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Bướng bỉnh như vậy tốt lắm sao?”
Triệu Bân không nói nhưng tỏ vẻ như vậy, mặt đen sì lại.
Cửa hàng binh khí hôm nay cực kỳ đông khách, giảm giá hai phần vẫn rất được mọi người tán thành.
Hắn xuất hiện khiến tất cả chú ý vào, giống như từ khi Triệu Bân làm chủ thì cửa hàng binh khí này có chất lượng đi lên hẳn.
Lúc này, Triệu Bân khí chất bừng bừng, nhưng vẫn rất khiêm tốn, nhìn không giống phế vật chút nào.
“Các vị cứ lựa chọn thoải mái”.
Triệu Bân mỉm cười, vẫn phải nói những lời lịch sự.
“Triệu thiếu gia, ngươi xuất hiện rồi”.
Vừa mới đứng yên thì đã có người chạy vào.
Triệu Bân nhìn kỹ, hóa ra là người đàn ông râu rậm hôm qua đổi đao của mình lấy đao của Triệu gia.
“Tìm được binh khí rồi à?”
“Không ít đâu nhé”.
Người đàn ông kéo Triệu Bân ra ngoài.
Không cần gã nói, Triệu Bân cũng đã nhìn thấy.
bên ngoài cửa hàng binh khí có một chiếc xe ngựa, trên xe toàn là binh khí.
Có đao thương kiếm chùy, từ cấp thấp đến cấp cao, gì cũng có.
Đây là thu hoạch một ngày của gã, nên mới sáng sớm gã đã chuyển đến đây rồi.
“Đủ không?”
Người đàn ông râu quai nón xoa tay, cười hà hà.
“Không đủ đâu”.
Triệu Bân nói rồi lấy một tờ ngân phiếu ra để trả tiền.
Nhìn qua thì có thể định giá được, đưa vậy không ít cũng không nhiều.
“Triệu thiếu gia hào phóng quá”.
Người đàn ông cười khà khà, vội vàng nhận lấy, cũng không kỳ kèo gì.
Đều là người hiểu chuyện cả, mà giá này còn vượt qua dự liệu của gã ấy chứ.
Tính ra còn lời hơn năm lượng! Đấy, đây chính là con đường phát tài mà.
“Còn chưa biết tên của lão ca là gì?”
Triệu Bân cười đáp, xách ra bầu rượu.
“Lỗ Mãng”, người đàn ông mỉm cười.
“Tên hay đó”, Triệu Bân méo miệng.
“Biệt danh ấy mà”.
“Vậy thì ngươi cứ tìm binh khí tiếp nhé, nhiều vào, giá của Triệu gia lúc nào cũng công bằng”.
“Được!”
Lỗ Mãng vẫy tay, nhảy lên xe ngựa rồi quất roi đi thu mua binh khí tiếp.
Bên này, Dương Đại và Võ Nhị đã đi ra, vội vàng chuyển binh khí vào, thầm thắc mắc không hiểu thiếu gia mua nhiều binh khí cấp thấp vậy làm gì,
Sau đó, lại có không ít xe ngựa đến.
Xe nào cũng chất đầy binh khí, đến bán cho Triệu gia.
Ai cũng muốn kiếm lời, hiệu suất làm việc cực kỳ cao, rất biết điều.
“Người bán binh khí lại đi mua binh khí, thú vị thật”, có người thấy vậy thì cũng không hiểu là có ý gì.
Triệu Bân không từ chối một ai.
Càng nhiều binh khí càng tốt mà.
Chờ hắn có thời gian thì đem đi luyện khí, lại biến ra vũ khí thượng phẩm.
Sau khi nhận vũ khí xong, Triệu Bân lại ra ngồi ở quầy tính tiền, lấy sổ sách ra nhìn cho có chứ thực ra là đang cảm ngộ bước phong thần.
Thiên phú cao nên đi đâu cũng không quên học tập.
“Nghe nói gì chưa, tối qua Cô Lang dạ hành lại gây án rồi, tiền trang của Liễu gia, quầy thuốc của Vương gia cùng tiệm cầm đồ của Triệu gia đều mất đồ đấy”.
“Ngươi vừa ngủ dậy à? Người ta đồn lâu lắm rồi”.
“Tên này to gan thật đấy”.
Không ít khách hàng đang bàn chuyện, vừa chọn binh khí lại vừa buôn dưa lê.
Mà thỉnh thoảng họ còn nhìn sang Triệu Bân xem thế nào.
Tiệm cầm đồ Triệu gia ngay đối diện, tên kia còn coi như không có chuyện gì đấy.
Dù gì cũng là sản nghiệp nhà họ Triệu, còn hắn thì là thiếu chủ