Triệu Bân là một phe trong trận đánh cược này, chỉ cần hắn lên tiếng thì chuyện lớn sẽ hóa nhỏ.
Hai nhà dù sao cũng là sui gia.
"Cô hỏi lại cha mình xem, nếu như hôm nay người thua là ta, thì lão ta có chấp nhận để cho ta một con đường sống hay không? Lúc đánh cược thì không ngăn cản, thua cược rồi thì đổ thừa, Liễu gia các người lúc nào cũng làm ăn như vậy sao?", Triệu Bân nhàn nhạt nói, từ đầu đến cuối thần sắc không hề thay đổi.
"Mấy người thật sự không biết xấu hổ sao?"
"Ngày Liễu gia bày trò đùa bỡn Triệu gia, các người có từng nghĩ qua phải nể mặt Triệu gia hay không?"
"Ngươi…"
Chỉ qua vài ba lời đối thoại đã có thể khiến cho một người lãnh đạm như Liễu Như Nguyệt cũng phải tức giận, cô ta vốn tưởng rằng nếu như mình ra mặt thì Triệu Bân sẽ nương tay, không ngờ Triệu Bân chẳng những không nể tình, mà còn bêu rếu Liễu gia trước mặt mọi người, khiến cho cô ta không còn đường lui.
Cô ta là thiên chi kiêu nữ.
Cô ta chính là Thiên Linh thể, chưa bao giờ bị ai sỉ nhục như vậy.
"Nói thật, ta cảm thấy rất nực cười".
"Lúc chà đạp tôn nghiêm của Triệu gia, chắc Liễu gia không hề ngờ tới ngày hôm nay".
"Là quả báo trong truyền thuyết sao?"
"Người phải chịu thua thiệt là Triệu Bân, nếu là ông đây thì đã sớm mắng um lên rồi".
"Vẫn còn quan hệ, khó trách không thể xuống tay".
Thanh âm tặc lưỡi thổn thức lại nổi lên, cơ bản đều đến từ những người đứng xem náo nhiệt, ngay cả những người thua bạc cũng đều nghiêm túc chỉ trích, dường như đã quên mất bản thân mình đang lâm vào cảnh táng gia bại sản.
Không thể không nói, một màn này vô cùng thú vị.
Nghĩ lại đêm đó, Triệu gia hèn mọn như thế nào, bây