Đan dược ấy mà, đồ tốt bị hắn cho vào hồ lô tím vàng hòa với linh dịch, uống một hớp là tinh thần phơi phới, có tác dụng ổn định tâm cảnh, còn hiệu lực dược của linh dịch cũng rất nhiều nhưng càng uống càng ít.
Nếu có thêm một cây hoa sen thì tốt biết bao.
Triệu Bân lẩm bẩm, ngồi xếp bằng rồi nhắm mắt lại.
Trận quyết đấu luyện khí hôm nay xem như là một trận tập luyện, nếu không có võ hồn thì hắn đánh không lại với Khô Sơn.
Mặc dù tính cách ông ta hơi kỳ quái nhưng lại có hiểu biết về luyện khí.
Người được lợi lớn nhất trong ván đặt cược này là Khô Sơn.
Ông ta là đại sư luyện khí, thêm ông ta là Triệu gia đã có hai luyện khí sư, mấy năm nay về sau e là không ai có thể chèn ép Triệu gia về mảng luyện khí.
Triệu gia không chỉ có thể trụ vững được cơ nghiệp mà còn có thể kiếm thêm bộn tiền.
Hắn có suy nghĩ khá giống với Chư Cát Huyền Đạo.
Khống chế bằng đan dược là hạ sách, tìm cơ hội lộ ra thân phận của Hồng Uyên để tạo uy sẽ tốt hơn đan Thực Cốt nhiều, phải khiến họ cam lòng tiếp thu mới có hiệu quả.
“Ông già ngươi đừng đến thành Vong Cổ nữa”.
Triệu Bân thầm nói.
Ông già mà hắn nói đến chính là Đại Hạ Hồng Uyên thật đang hưởng lạc ở Hoàng tộc.
Nếu đến thành Vong Cổ dạo chơi thì rất khó che giấu.
Lấy danh nghĩa Hồng Uyên đi lừa gạt người ta, nhỡ đâu chọc tức thiên hạ đệ nhất thì khéo cả thành Vong Cổ sẽ giẫm nát mình luôn ấy.
“Không ngờ Khô Sơn lại thua!”
“Cũng không ngờ Triệu Bân lại thắng!”
Mặt trời đã xuống núi nhưng đường phố của thành Vong Cổ vẫn rất náo nhiệt, ở đâu cũng có mấy tên lắm lời, cứ thích đến quán trà, quán rượu, ở đó nói mãi không ngừng, kể đi kể lại mấy lần toàn bộ trận quyết đấu luyện khí hôm