Triệu Bân khẽ lẩm bẩm như nhận ra miếng ngọc này sản sinh ra ở nơi cực dương, nuôi dưỡng bên cạnh ngọn lửa, là vật có thuộc tính hỏa thuần túy, mang theo trên người quanh năm thì sẽ có tác dụng làm ấm cơ thể, nuôi phách củng cố sức mạnh, thật ra đây là lần đầu tiên hắn thấy thứ này.
“Lấy chiếc nhẫn ngọc đen đặt lên trên ngọc Viêm Linh”.
Vừa nói Nguyệt Thần vừa ngáp nên nói rất tùy ý.
“Đây là cách làm gì thế?”
Triệu Bân tò mò nói.
Hôm đó Nguyệt Thần chỉ nói chiếc nhẫn đen mà hắn lấy từ chỗ vua Âm Nguyệt là bảo bối, còn nó có năng lực gì thì hắn không biết, thế mà còn có tác dụng xưa cũ thế với miếng ngọc Viêm Linh này?
“Chiếc nhẫn đen để đó quá lâu, mất rất nhiều tinh túy, cần phải bổ sung”, Nguyệt Thần nhàn nhã nói: “Ngọc Viêm Linh được trời đất cô đọng thanh, tinh hoa của nó có thể làm chất dinh dưỡng.
Nếu đủ số lượng thì có lẽ có thể kích hoạt nhẫn ngọc đen”.
“Cô còn nghiên cứu cái này à”.
Triệu Bân lẩm bẩm, sau đó đặt nhẫn đen lên ngọc bội.
Cảnh tượng kỳ lạ cũng xuất hiện, nhẫn ngọc đen lóe lên tia sáng, còn ngọc Viêm Linh dần mất đi tinh hoa với tốc độ cực nhanh có thể nhìn thấy bằng mắt thường, màu đỏ dần biến mất, từng chút mất đi màu sắc vốn có của nó, còn tinh túy của nó lại hòa vào nhẫn đen.
Mỗi khi ngọc Viêm Linh tối dần đi thì nhẫn đen lại sáng hơn một chút.
Cuối cùng ngọc Viêm Linh nứt ra biến thành một màu xám.
Triệu Bân đợi một lúc mới cầm nhẫn đen lên lật qua lật lại xem xét.
Màu đen của chiếc nhẫn đậm hơn, trong khoảnh khắc đó dường như hắn ngửi được một thứ tà khí vừa hung ác vừa khát máu của ác ma, suýt nữa khiến hắn không giữ được tinh thần.
“Ác ma?”
Triệu Bân cau mày vô thức nhìn Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần không đáp lời mà chỉ im lặng trầm ngâm.
“Nhẫn ngọc đen, nhẫn của ác