Triệu Bân đi đứng trơn tru, vụt một cái nhảy ra khỏi vườn.
Chủ yếu là Linh Lung không ở đây, thời cơ tốt như vậy, phải nắm vững chứ.
Vẫn câu nói cũ, cầu phú quý trong nguy hiểm!
Đêm vẫn yên tĩnh như vậy.
Nhưng bên ngoài thành thì náo nhiệt hơn rồi.
Phương hướng dãy núi có tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.
Chắc là có đại chiến, lại còn không nhỏ.
Nhìn từ phía xa, từng ngọn núi nhỏ sụp đổ liên tục.
Có thể thấy bà chủ Linh Lung.
Còn một vị khác mặc áo bào đen, không thấy rõ mặt mũi, chỉ thấy đôi mắt lạnh lẽo như u linh, thân pháp quỷ dị, nhưng cũng rất chật vật.
Bà chủ Linh Lung có thân pháp huyền ảo hơn, không biết đã chiến mấy hồi, cả người toàn dấu máu.
Phốc!
Một tiếng ầm ầm vang lên, người mặc áo bào đen lại phun máu, va đổ một bức tường đá.
Cái tên này cũng máu đánh nhau thật.
Trong lúc đá vun bay lên, kẻ này lại đứng dậy, lảo đảo.
Trong bóng tối, bà chủ Linh Lung rút kiếm xông tới, khí thế mạnh mẽ không tầm thường chút nào.
“Đồ nhi của Đại Hạ Hồng Uyên đúng là danh bất hư truyền”.
Người mặc áo đen ho ra máu, có lẽ là thương tích quá nặng, đứng cũng không vững.
“La Sinh Môn ngày càng vô pháp vô thiên rồi đấy”.
Bà chủ Linh Lung lạnh lùng nói, mặc dù không biết đối phương là ai, nhưng chỉ biết thuộc La Sinh Môn.
Toàn bộ long triều Đại Hạ này, biết thân phận của cô ta cũng chỉ có mấy người.
Bởi vậy có thể thấy mạng lưới tình báo của La Sinh Môn rất đáng sợ.
Đừng nói là cô ta, đến cả sư tôn cô ta cũng chưa từng gặp môn chủ của La Sinh Môn.
“Lấy tiền làm việc, trừ họa cho người”.
Người mặc áo đen chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo trong bóng tối.
Lại một lão già khác hiện thân, giọng nói hiện rõ sự tuổi tác.
Ngoài lão ta ra thì còn bảy, tám người nữa.
Mà bên trong còn bốn năm người nữa, hơi thở cực kỳ mịt