Nhưng với cô ta thì là ngày kiếp nạn, vì công pháp đặc thù.
Điểm này cũng ít người biết, không ngờ La Sinh Môn lại rõ.
Vì giết cô ta mà hao tổn thật nhiều tâm huyết.
Cho nên hôm nay đúng là một kế hoạch hoàn hảo.
Cũng tại cô ta quá sơ suất, coi thường La Sinh Môn.
Cảnh giới Chuẩn Thiên cũng đã xuất hiện, thật bất ngờ.
“Giết”.
Cô gái mắt tím hừ lạnh, hạ lệnh giết chết.
Soạt! Soạt!
Vô số sát thủ cùng chuyển động, như sát thần đến từ địa ngục.
Linh Lung cũng không nghĩ, liền quay đầu bỏ chạy.
Thân pháp của cô ta, ngoài sư tôn Đại Hạ Hồng Uyên ra thì không ai hiểu hết, đây cũng là chỗ dựa của cô ta.
Cho dù là cảnh giới Chuẩn Thiên cũng chưa chắc đuổi kịp được cô ta.
Oanh! Phanh! Oanh!
Khu rừng trở nên im lặng một lúc rồi nổ bùng lên.
Ở bên này, Triệu Bân đã đến chợ đen.
Chợ đen ban đêm, yên tĩnh, cũng không có ai bán đồ vào nửa đêm thế này, nhưng vẫn phải có người thủ tiêu tang vật, lưng vác bao tải, chạy lén lúi, nhìn giống hệt vừa trộm đồ xong rồi đến thủ tiêu tang vật.
Triệu Bân ấy mà! Cũng là kẻ trộm.
Hắn thừa dịp đêm không trăng, đi vào Linh Lung các.
Nếu để người ta biết thì chắc tặc lưỡi lắm.
Người ta đi thủ tiêu tang vật, ngươi thì hay quá, đến còn trộm đồ.
“Tú Nhi, bảo bối ở đâu”.
Triệu Bân đi một vòng cũng không thấy có gì đáng giá.
“Dưới lòng đất”.
Độn!
Triệu Bân không trì hoãn, độn thổ luôn.
Bang!
Giống như đụng phải tấm thép, êm tai, vang lên đoàng đoàng.
Triệu Bân nhe răng trợn mắt,