Đại trưởng lão vừa đứng dậy, còn chưa kịp nói xong thì liền bị cắt ngang.
Có người tiến lên.
Nhưng người tiến lên không phải Triệu Bân, mà là ông chủ tiệm cầm đồ Triệu gia: Triệu Xuyên.
Hắn ta cũng là người của Triệu gia, đã tới từ lâu, chỉ đứng ở trong góc.
Hắn ta vốn không có hi vọng xa vời đối với vị trí thiếu chủ.
Lần này hắn ta tiến lên chẳng qua là vì muốn trì hoãn thời gian, vị trí đó vốn là của Triệu Bân, nên trả lại cho nguyên chủ, hắn ta không hiểu nhiều đạo lý, nhưng vẫn sẽ cố gắng hết sức, nói hắn ta muốn báo ân cũng được, mà nói hắn ta cảm thấy chán ghét thì cũng không sai, trận này hắn ta nhất định sẽ đánh.
“Ồ, lão cửu thật có tham vọng không nhỏ!”, Triệu Khang không ngồi yên, lớn tiếng chế nhạo nói: "Còn không biết tự nhìn lại phẩm hạnh của ngươi, còn dám tranh giành vị trí thiếu chủ sao?"
"Ta cũng là con em Triệu gia, có quyền tham dự".
Triệu Xuyên dửng dưng nói, hắn ta đã không còn nhát gan như xưa nữa, sống khiêm tốn hơn mười năm, hiếm khi bộc phát dũng khí, cũng hiếm khi tỏ vẻ điên cuồng, để cho đám con em trong tộc nhìn một chút, hắn ta không phải là phế vật, hắn ta cũng có tôn nghiêm.
"Tốc chiến tốc thắng".
Đại trưởng lão nói, chính là đang nói với Triệu Dương, không hề che giấu sự xem thường.
Đã đến lúc này rồi, lão ta không muốn xảy ra thêm rắc rối.
"Một chưởng".
Triệu Dương dựng lên một ngón tay mà ngoắc,