Triệu Dương hừ lạnh một tiếng, không giấu giếm thực lực nữa, cả thân hình lao lên nhanh như cắt.
Vèo! Vèo!
Triệu Xuyên không đánh nhau với hắn ta, chỉ lo quay đầu bỏ chạy.
Lúc này, trên đài khiêu chiến chỉ còn lại rất nhiều tàn ảnh, nhưng Triệu Dương vẫn không bắt được Triệu Xuyên.
"Chuyện này.
.
.
hắn ta là Triệu Xuyên đó sao?"
Các trưởng lão trung lập đều cau mày, có chút bất ngờ.
"Ta đã xem thường hắn ta rồi".
Triệu Khang nhíu mày, ngày thường hắn ta không ít lần ức hiếp Triệu Xuyên, nay cũng lộ ra vẻ kinh hãi, chưa nói đến những thứ khác, chỉ nói đến thân pháp này của hắn ta cũng không phải là thứ mà những con em Triệu gia khác có thể so sánh được.
Thật con mợ nó kỳ quái.
Một Triệu Bân, củi mục trở thành thiên tài.
Một Triệu Xuyên, phế vật cũng có thể lột xác.
"Thân pháp huyền ảo như thế, tên nhóc này học được ở đâu vậy?", Triệu Uyên cũng không khỏi kinh ngạc.
"Triệu Bân dạy cho đó!"
"Bân nhi?"
"Lão cửu này cũng chỉ mới lĩnh ngộ được một chút xíu mà thôi", Tiểu Hắc mập vừa ăn trái cây vừa nói: "Nếu như trên đài là Triệu Bân, thì tàn ảnh kia đã đủ khiến cho tất cả mọi người phải hoa mắt".
Triệu Uyên chớp chớp mắt, vẫn khó mà tin được.
Chỉ có điều, Ngưu Oanh nói không