Lão mập, Chư Cát Huyền Đạo, thằng nhóc tóc tím với tên mập tụ tập nói nhảm, như nghiên cứu bảo bối, vây quanh Tiểu Linh Lung, lúc thì lấy tay xoa bóp gương mặt nhỏ, nắm bóp chân tay, mà nụ cười không bình thường chút nào.
Khuôn mặt của Tiểu Linh Lung cũng đen đi mấy phần.
Phản lão hoàn đồng nên vẫn lúng túng như cũ, cái đám lão bất tử, phường ranh con này, gan to thật.
Chờ bà đây khôi phục tu vi, không đánh cho các ngươi khóc thét thì không xong đâu.
So với bọn họ, nhóc ham tiền với Xích Yên chỉ chớp mắt một cái, thấy cô bé đáng yêu nên bộc phát tình yêu thương của mẹ.
Đám người này thú vị thật chứ.
Trên đài thì đang chiến đấu kịch liệt, không ai thèm xem, một mực đi nghiên cứu cô bé này, như kiểu không phải đến xem đánh nhau mà đến để tụ tập nói chuyện phiếm vậy.
Cũng đúng thôi, Triệu Bân lên sàn rồi, có xem hay không cũng không khác gì.
Triệu Dương không bao giờ là đối thủ của hắn.
Chính xác là, khoảng cách không chỉ có một chút.
Từ lúc bắt đầu, Triệu Bân không hề động dậy, như một pho tượng đá sừng sững, chỉ lấy hồn khống chế kiếm.
Hai kiếm tấn công mạnh mẽ, đã sớm được hắn diễn luyện vô cùng linh hoạt.
Nhìn hai thanh kiếm cứ như hai luồng ánh sáng, đánh cho Triệu Bân liên tục lui lại, vết máu trên cơ thể xuất hiện không ngừng.
“Đây là thuật ngự kiếm sao?”
Rất nhiều người kinh ngạc, thật sự không biết Triệu Bân đã khống chế kiếm như thế nào, mà ngự kiếm đến mức tinh diệu như thế.
Giống như đây không phải khống chế kiếm, mà là có người cầm kiếm