Các trưởng lão trung lập đều vuốt râu, con ngươi thâm thúy.
So với Triệu Dương, Triệu Bân dường như càng thích hợp làm thiếu chủ hơn.
Triệu Dương không có được tâm tính như hắn, còn thiên phú thì Triệu Bân đủ đè chết Triệu Dương.
Thử nghĩ mà xem, một phế thể đứt mạch chỉ trong ba tháng mà đã có thành tựu cỡ đó rồi, Triệu Bân yêu nghiệt cỡ nào chứ.
Nếu như dùng đến át chủ bài, chỉ trong ba chiêu là Triệu Dương sẽ thua không nghi ngờ.
Áp chế tu vi trước mặt Triệu Bân dường như cũng chỉ để trưng mà thôi.
Nói đến nội tình, Triệu Dương cảnh giới Chân Linh đỉnh phong lại kém xa cảnh giới Chân Linh tầng bốn.
Triệu Bân chỉ còn một cánh tay, nếu tứ chi đầy đủ thì e là càng không sánh được.
“Đó là con trai ta sao?”
Triệu Uyên lẩm bẩm, cũng thấy bàng hoàng, chưa đến mức lắp bắp.
“Cũng phải xem hắn là đồ nhi của ai”.
Chư Cát Huyền Đạo ôm Tiểu Linh Lung, vừa trêu chọc, vừa tùy ý nói.
“Xin hỏi tiền bối, sư phụ của Bân Nhi là...”
“Hồng Uyên, Đại Hạ Hồng Uyên”.
“Hồng...”
Triệu Uyên bật thốt lên một chữ, chữ còn lại thì mắc ở trong cổ họng.
Trong nháy mắt, ông ấy ngồi không vững được nữa.
Thân là người Đại Hạ, sao có thể không biết Đại Hạ Hồng Uyên.
Đó là thiên hạ đệ nhất được công nhận đấy! Thế mà lại là sư phụ của con trai mình.
Cho đến giờ, ông ấy mới biết vì sao Triệu Bân lại lột xác như vậy.
Đại Hạ Hồng Uyên là ai chứ, nghe nói đã đạt cảnh giới Chuẩn Thiên, thủ đoạn thông thiên, một người bị đánh gãy linh mạch làm sao có thể làm khó được ông ấy.
Triệu Uyên chỉ không biết Triệu Bân đã bái Đại Hạ Hồng Uyên làm sư phụ như thế nào, ánh mắt của người số một thiên hạ chắc chắn vô cùng hà khắc.
Con trai của ông ấy đã vượt qua