Hắn ta mạnh đấy, nhưng Triệu Bân còn mạnh hơn.
Người đánh phụ cận chính là một bộ Đấu Chiến Thánh Pháp, chiêu sau bá đạo hơn chiêu trước, có trời mới biết Triệu Dương ho ra bao nhiêu máu, cũng có quỷ mới hiểu được hắn ta phải chịu bao nhiêu lần công kích.
Đừng nói đám đại trưởng lão, đến Triệu Uyên còn không nhìn nổi nữa là.
“Kết thúc”.
Triệu Bân hừ lạnh, nắm lấy một cánh tay của Triệu Dương.
Triệu Dương đầu váng mắt hoa, bị quăng đi cực mạnh.
Mà trong một cái chớp mắt, nhóm người ở cửa hàng binh khí đều che mắt theo bản năng.
Bởi vì cảnh tượng sau đó sẽ rất đẫm máu.
Quả nhiên, như bọn họ dự liệu, Triệu Bân hợp lực, chân nguyên phun trào, ném Triệu Dương vào đài chiến đấu một cách hung hăng.
Những tiếng va chạm nghe đến là chấn động, một cái hố to hình người hiện ra cực rõ.
Phụt!
Triệu Dương phun ra một búng máu cao hơn một trượng, e là lục phủ ngũ tạng đều lỏng lẻo, toàn thân không biết đứt gãy bao nhiêu xương cốt.
Lúc này, toàn bộ thế giới đều yên lặng.
Triệu Dương bị đánh cho nằm im, bất tỉnh nhân sự, chỉ có thân thể là run rẩy, miệng còn có bọt máu túa ra.
Ngất đi còn tốt, nếu mà tỉnh dậy thì lại càng thêm xấu hổ.
Lấy cả cấm pháp Huyết Môn ra mà vẫn bị Triệu Bân đánh cho thua thảm thế cơ mà.
"Dương nhi".
Khoảng lặng ngắn ngủi bị phá vỡ bởi vì đại trưởng lão đã xông lên đài khiêu chiến, có lẽ là do quá tức giận, cho nên khí thế cường đại cùng uy lực trấn áp của cảnh giới Huyền Dương ngay lập tức bộc phát, hướng về phía Triệu Bân đánh tới.
"Ngươi xem sự có mặt của ta ở đây chỉ là mây khói thôi sao?"
Triệu Uyên hừ lạnh, cũng ngay lập tức lao lên