Thấy bầu không khí bắt đầu trở nên sặc mùi chém giết, mấy trưởng lão trung lập cũng vội vàng lao lên đài khiêu chiến, người một nhà chỉ nên đồng lòng chống lại người ngoài, không nên nồi da xáo thịt, tổ tiên trước khi nhắm mắt cũng muốn mọi sự trong gia tộc đều hòa thuận an yên.
"Người bị thương cũng không phải là con trai của các người".
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, đôi mắt trừng lên với hai con ngươi nổi đầy tơ máu, giống như một con sư tử đang phẫn nộ.
Mấy trưởng lão trung lập hít sâu một hơi, suýt chút nữa là văng tục tại chỗ.
Lão già chết dẫm này, bọn ta tốt bụng tìm cho ngươi một bậc thang để leo xuống, vậy mà ngươi lại còn không biết điều, lúc trước Triệu Dương muốn giết Triệu Xuyên và Triệu Bân, lại còn sử dụng cấm pháp, sao không thấy ngươi nhảy ra quát, bây giờ con nhà ngươi bị đả thương thì lại la ầm lên ăn vạ như thế?
Làm người ai lại làm thế?
Một người nhỏ nhen như vậy, sao có thể làm đại trưởng lão của gia tộc được?
"Còn đứng đây nói chuyện vớ vẩn nữa thì con của ông sẽ phế thật đó!"
Thằng nhóc tóc tím nói xen vào một câu, tất nhiên là nó đang nói về Triệu Dương.
Hắn ta đã động đến cấm pháp, bị cấm pháp phản phệ, hơn nữa còn bị thương sau đại chiến, phải kịp thời cứu chữa thì mới có cơ hội hồi phục, nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì khả năng cao là hắn ta sẽ thật sự trở thành một phế nhân.
Lời này rất chính xác.
Nét mặt của đại trưởng lão khẽ run lên, lửa giận nhất thời tiêu